Đấu Phá Thương Khung
Chương 2: Đấu Khí Đại Lục
Nguyệt như ngân bàn, bầu trời lấp lánh đầy sao.
Trên đỉnh núi, Tiêu Viêm nằm dài trên thảm cỏ xanh mướt. Một nhánh cỏ xanh được hắn ngậm hờ trong miệng, vị đắng nhàn nhạt lan ra, tựa như cảm giác chua xót trong lòng hắn…
Hắn đưa tay lên, bàn tay trắng trẻo gác ngang trước mắt, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua kẽ tay ngắm nhìn vầng trăng bạc trên cao.
“Ai…” Nhớ lại cuộc trắc nghiệm vào buổi chiều, Tiêu Viêm không kìm được mà thở dài. Hắn xoay tay lại, hai tay lót sau đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào bầu trời, trong lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn.
“Mười lăm năm rồi…” Một tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng, đột nhiên bật ra từ miệng thiếu niên.
Trong sâu thẳm tâm trí, Tiêu Viêm giấu một bí mật mà chỉ riêng mình hắn biết: Hắn không phải người của thế giới này, hoặc chính xác hơn, linh hồn của hắn không thuộc về nơi này. Trước khi sống ở đây, Tiêu Viêm từng thuộc về một nơi gọi là Địa Cầu. Việc tại sao mình xuất hiện ở đây, hắn cũng không thể giải thích nổi. Chỉ sau một thời gian dài làm quen với cuộc sống, hắn mới dần hiểu ra: Hắn đã xuyên không!
Khi lớn lên, từng chút một, Tiêu Viêm nhận ra sự khác biệt và vẻ kỳ bí của nơi đây…
Theo thời gian trưởng thành, Tiêu Viêm dần hiểu rõ hơn về nơi này…
Đây là một thế giới được gọi là Đấu Khí Đại Lục. Trên đại lục này, không tồn tại những loại ma pháp kỳ diệu mà hắn từng đọc trong tiểu thuyết ở Địa Cầu. Thay vào đó, đấu khí chính là sức mạnh tối thượng, là con đường duy nhất để đạt được quyền lực và vinh quang!
Trên đại lục này, việc tu luyện đấu khí đã trải qua vô số thế hệ không ngừng phát triển và hoàn thiện, đạt đến đỉnh cao. Đấu khí dần dần phổ biến và lan tỏa vào cuộc sống của dân gian, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người. Vì thế, tầm quan trọng của đấu khí trên đại lục là không thể thay thế.
Theo nghiên cứu và phân chia, đấu khí trên đại lục được chia thành bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng! Từ thấp đến cao, mỗi giai lại phân thành sơ cấp, trung cấp, và cao cấp.
Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp có vai trò quyết định rất lớn đến thành tựu sau này. Ví dụ, một người tu luyện Huyền giai trung cấp công pháp chắc chắn sẽ mạnh hơn người cùng cấp bậc nhưng chỉ tu luyện Hoàng giai cao cấp công pháp.
Sức mạnh trên Đấu Khí Đại Lục được xác định bởi ba điều kiện:
Thứ nhất, yếu tố quan trọng nhất là thực lực cá nhân. Nếu chỉ có thực lực của một Nhất Tinh Đấu Giả, dù nắm giữ Thiên giai công pháp cũng không thể đánh bại một Đấu Sư tu luyện Hoàng giai công pháp.
Tiếp theo, là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, người sở hữu công pháp cao cấp hơn sẽ chiếm ưu thế rõ rệt trong khi giao đấu.
Cuối cùng, chính là đấu kỹ!
Đúng như tên gọi, đấu kỹ là những kỹ năng đặc thù được phát huy thông qua việc sử dụng đấu khí, và giống như công pháp, chúng cũng được phân chia thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trên Đấu Khí Đại Lục, số lượng đấu kỹ nhiều vô kể, nhưng phần lớn những đấu kỹ phổ biến được lưu truyền đều thuộc Hoàng cấp. Muốn có được những đấu kỹ cao thâm hơn, người tu luyện thường phải gia nhập các tông phái hoặc học viện đấu khí trên đại lục.
Tuy nhiên, một số người nhờ kỳ ngộ đặc biệt có thể sở hữu những công pháp hoặc đấu kỹ do tiền nhân để lại. Đặc biệt, những đấu kỹ được phát triển dựa trên công pháp tu luyện, khi kết hợp sẽ có uy lực mạnh mẽ vượt trội, vượt xa đấu kỹ thông thường.
Dựa trên ba điều kiện trên, người ta có thể phán đoán sức mạnh của một người. Nhìn chung, ai sở hữu công pháp cấp bậc càng cao thì tiềm năng phát triển trong tương lai càng lớn…
Tuy nhiên, công pháp cao cấp lại vô cùng hiếm hoi và khó tìm. Đối với tầng lớp bình thường, công pháp phổ biến nhất chỉ dừng ở Hoàng giai. Một số gia tộc cường đại hoặc những tông phái tầm trung và nhỏ mới có Huyền giai công pháp, nhưng cũng không dễ dàng truyền thụ. Ví dụ, trong gia tộc của Tiêu Viêm, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng Sư Nộ Cương, một loại Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp thuộc tính phong.
Phía trên Huyền giai, là Địa giai. Công pháp cấp bậc này chỉ xuất hiện ở các thế lực siêu nhiên hoặc những đại đế quốc…
Còn Thiên giai… đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện.
Theo lý luận, việc một người bình thường muốn có được công pháp cao cấp gần như là khó như lên trời. Tuy nhiên, vạn sự không có gì tuyệt đối, Bởi địa vực của Đấu Khí Đại Lục vô cùng rộng lớn, vạn tộc tồn tại, mỗi vùng đều mang những nét đặc sắc riêng. Phía bắc đại lục, nơi cư trú của Man tộc, những người nổi danh với sức mạnh phi thường, có khả năng dung hợp linh hồn với ma thú để gia tăng chiến lực. Phía nam đại lục, lại là nơi tồn tại các chủng tộc đa dạng, từ gia tộc ma thú trí tuệ cao đến những chủng tộc hắc ám, quỷ dị và hiểm độc…
Bởi sự rộng lớn và phong phú của đại lục, rất nhiều ẩn sĩ vô danh tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp mình sáng tạo để ở một nơi nào đó, chờ đợi người có duyên đến lấy. Trên Đấu Khí Đại Lục, có một câu nói lưu truyền: Nếu một ngày, ngươi vô tình rơi xuống một cái sơn động, đừng vội hoảng loạn. Đi về phía trước vài bước, có lẽ ngươi sẽ trở thành một cường giả!
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng thực tế lịch sử ngàn năm của Đấu Khí Đại Lục đã chứng minh, không ít người nhờ những kỳ ngộ tình cờ như vậy mà vươn mình trở thành cường giả.
Tuy nhiên, điều này cũng dẫn đến một hệ quả là rất nhiều kẻ liều lĩnh đã lao vào các hang động, hẻm núi để tìm kiếm ‘tuyệt thế công pháp’. Đương nhiên, trở về với cơ thể đầy thương tích, thậm chí là mất mạng…
Tóm lại, Đấu Khí Đại Lục là một vùng đất vừa đầy rẫy nguy hiểm vừa tràn ngập kỳ tích.
Dẫu vậy, muốn tu luyện các bí tịch đấu khí, ít nhất phải đạt đến Đấu Giả chân chính. Mà Tiêu Viêm, cách mục tiêu đó còn rất xa…
“Phì!” Nhổ phăng cây cỏ đang ngậm trong miệng, Tiêu Viêm bất ngờ bật dậy, khuôn mặt trở nên dữ tợn, ngửa mặt lên trời, thất thố hét lớn: “XXX! Đem lão tử xuyên không qua chỉ để làm một tên phế vật sao? Chết tiệt!!!”
Ở kiếp trước, Tiêu Viêm chỉ là một người vô cùng bình thường. Tiền bạc hay mỹ nhân, đối với hắn chỉ như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có điểm giao. Nhưng khi đến Đấu Khí Đại Lục, Tiêu Viêm phát hiện ra một điều khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: nhờ trải qua hai kiếp, linh hồn của hắn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều!
Bởi trên Đấu Khí Đại Lục, linh hồn là thứ bẩm sinh, chỉ có thể phát triển rất chậm rãi cùng với tuổi tác. Chưa từng có công pháp nào giúp người tu luyện linh hồn một cách độc lập, ngay cả công pháp Thiên giai cũng không thể! Đây là một lẽ thường tình được tất cả mọi người trên đại lục chấp nhận. Linh hồn mạnh mẽ trở thành nền tảng tạo nên thiên phú tu luyện vượt trội của Tiêu Viêm, đồng thời giúp hắn có được danh xưng ‘thiên tài’.
Khi một người từng bình thường phát hiện mình sở hữu một tiềm lực đặc biệt để trở thành tâm điểm chú ý, việc giữ vững bản tâm là điều không dễ dàng. Rõ ràng, ở kiếp trước, Tiêu Viêm chỉ là một người bình thường, không rèn luyện được sự kiên định đặc biệt. Vì vậy, khi bước vào con đường tu luyện đấu khí, hắn đã chọn con đường trở thành một thiên tài khiến người khác phải ngưỡng mộ, thay vì kiên nhẫn lặng lẽ phát triển bản thân trong thầm lặng.
Nếu mọi việc cứ thế tiếp diễn, Tiêu Viêm hoàn toàn có thể khiến danh xưng ‘thiên tài’ của mình ngày càng tỏa sáng rực rỡ. Nhưng đáng tiếc, biến cố bất ngờ đã xảy ra. Vào năm mười một tuổi, danh tiếng thiên tài của hắn đột ngột bị cướp đi. Chỉ qua một đêm, từ vị trí cao nhất, Tiêu Viêm rơi xuống vực sâu của sự khinh miệt, trở thành trò cười cho mọi người với cái danh ‘phế vật’!
Sau khi quát tháo vài tiếng, Tiêu Viêm dần lấy lại bình tĩnh. Khuôn mặt khôi phục vẻ lạc mịch thường ngày. Mọi chuyện đã đến nước này, cho dù hắn có nổi giận, cũng không thể thay đổi sự thật rằng đấu khí mà hắn khổ công tu luyện trong nhiều năm qua đã hoàn toàn tan biến.
Lắc đầu tự giễu, trong lòng Tiêu Viêm thực sự có chút ủy khuất. Dù sao, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc thân thể mình đã xảy ra chuyện gì. Ngày thường kiểm tra cũng chẳng phát hiện được điểm gì bất ổn. Linh hồn hắn, theo thời gian, vẫn ngày một mạnh mẽ hơn. Thậm chí, tốc độ hấp thu đấu khí còn vượt xa thời kỳ đỉnh cao trước đây. Những điều này chứng minh rõ ràng thiên phú của hắn không hề suy giảm. Ấy vậy mà, mọi đấu khí khi vào cơ thể đều biến mất một cách kỳ lạ. Tình trạng quỷ dị này khiến Tiêu Viêm không khỏi ủ rũ, lòng trĩu nặng thương cảm…
Thở dài buồn bã, Tiêu Viêm đưa tay lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn có vẻ ngoài cổ xưa, chất liệu không rõ là gì, bên trên còn có đường hoa văn mờ nhạt. Đây là món di vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn trước khi qua đời. Từ năm bốn tuổi, hắn đã luôn đeo chiếc nhẫn này, đến nay đã tròn mười năm. Đối với Tiêu Viêm, nó không chỉ là một kỷ vật mà còn mang theo nỗi nhớ và sự quyến luyến sâu sắc đối với mẫu thân. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Tiêu Viêm cười khổ, lẩm bẩm: “Những năm qua, con thật sự đã cô phụ kỳ vọng của mẫu thân rồi…”
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viêm bỗng quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía khu rừng đen nhánh sau lưng, nở một nụ cười ấm áp: “Phụ thân, ngài đến rồi sao?”
Mặc dù chỉ có Tam Đoạn Đấu Khí, nhưng linh hồn mạnh mẽ của Tiêu Viêm lại nhạy bén hơn cả một Ngũ Tinh Đấu Giả. Ngay từ lúc nhắc đến mẫu thân, hắn đã phát hiện ra động tĩnh trong rừng cây.
“Ha ha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, sao con lại ở đây?” Từ trong rừng, sau một thoáng im lặng, vang lên tiếng cười ấm áp của một nam tử.
Cành cây khẽ rung động, một trung niên nam tử bước ra, nụ cười hiền hậu hiện rõ trên khuôn mặt. Dừng lại ở chỗ đứa con đang đứng dưới ánh trăng.
Trung niên nhân mặc một bộ y sam họa lệ màu xám, phong thái mạnh mẽ, từng bước đi đều toát lên uy nghiêm. Đôi lông mày rậm và thô càng khiến ông thêm phần hào khí. Đây chính là đương nhiệm tộc trưởng của Tiêu Gia, đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm. Ngũ Tinh Đại Đấu Sư, Tiêu Chiến!
“Phụ thân, chẳng phải ngài cũng chưa nghỉ ngơi sao?” Nhìn người trung niên nam tử trước mắt, nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm càng thêm rạng rỡ. Mặc dù hắn mang trong mình ký ức từ kiếp trước, nhưng từ khi sinh ra đến nay, người phụ thân này đối với hắn cực kỳ sủng ái. Ngay cả sau khi hắn sa sút, sự quan tâm ấy không những không giảm mà còn tăng lên. Như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Viêm cam tâm gọi hắn một tiếng phụ thân rồi.
“Viêm Nhi, còn suy nghĩ về chuyện trắc nghiệm buổi chiều sao?” Tiêu Chiến bước nhanh đến, cười nói.
“Ha ha, có gì để nghĩ đâu, tất cả đều nằm trong dự kiến rồi mà.” Thiếu niên lắc lắc đầu, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
“Ai…” Nhìn khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến khẽ thở dài. Sau một hồi trầm tư, ông chậm rãi lên tiếng: “Viêm Nhi, năm nay ngươi đã mười lăm tuổi rồi, đúng không?”
“Vâng, phụ thân.”
“Chỉ còn một năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi…” Tiêu Chiến cười khổ nói.
“Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm nữa thôi!” Bàn tay khẽ siết chặt, Tiêu Viêm điềm tĩnh trả lời. Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, nghi thức trưởng thành đại diện cho điều gì. Nếu như qua nghi thức trưởng thành mà hắn không có tiềm lực tu luyện, sẽ bị mất tư cách tiến vào Đấu Khí Các để tìm kiếm công pháp tu luyện. Sau đó, sẽ bị phân đến các sản nghiệp của gia tộc để làm những công việc bình thường. Đây là tộc quy của gia tộc, kể cả có là phụ thân hắn cũng không thể thay đổi.
Hơn nữa, nếu đến năm hai mươi lăm tuổi mà vẫn không thể trở thành Đấu Giả, gia tộc sẽ hoàn toàn từ bỏ, không còn ghi nhận tư cách thành viên của người đó nữa.
“Thật xin lỗi con, Viêm nhi. Nếu một năm sau đấu khí của con vẫn chưa đạt đến Thất Đoạn, phụ thân cũng chỉ có thể chịu đau mà phân con về quản lý sản nghiệp của gia tộc thôi. Đây không phải việc mà một mình phụ thân có thể quyết định. Những lão gia hỏa kia luôn chực chờ phụ thân mắc sao lầm ài…” Nhìn gương mặt bình thản của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến không giấu được vẻ hổ thẹn, thở dài một tiếng.
“Phụ thân, đừng lo. Con sẽ cố gắng hết sức. Một năm sau, nhất định sẽ đạt đến Thất Đoạn Đấu Khí!” Tiêu Viêm nở nụ cười, nhẹ nhàng an ủi.
“Một năm, tăng bốn đoạn sao? Ha ha, nếu là trước kia thì có lẽ còn khả thi, nhưng bây giờ… thực sự là không còn chút cơ hội nào nữa rồi…” Tuy an ủi phụ thân là vậy, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn không thể ngăn được mà cười khổ tự giễu.
Hiểu rõ tính cách của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến chỉ có thể thở dài. Ông biết rõ việc tăng bốn đoạn đấu khí trong một năm là vô cùng khó khăn. Nhẹ nhàng vỗ lên đầu con trai, ông bỗng cười nói: “Đã không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai gia tộc sẽ đón một vị khách quý, con nhớ đừng để thất lễ.”
“Khách quý? Ai vậy ạ?” Tiêu Viêm tò mò hỏi.
“Ngày mai con sẽ biết.” Tiêu Chiến nháy mắt với Tiêu Viêm rồi cười lớn rời đi, chỉ để lại thiếu niên đứng đó với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Yên tâm đi, phụ thân. Con nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Vuốt ve chiếc nhẫn cổ xưa trên tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói.
Trong khoảnh khắc Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, chiếc nhẫn màu đen cổ xưa trên tay hắn khẽ lóe lên một tia sáng cực kỳ yếu ớt, ánh sáng quỷ dị đó chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất, tựa như chưa từng xảy ra…