Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng
Chương 1: Trong Ruộng Tự Có Sáng Như Ngọc
Lâm Dương phường thị.
Trời vừa tờ mờ sáng, sương mù còn chưa tan đi, khiến cho toàn bộ phường thị bị bao phủ bởi một tầng không khí trắng mờ mờ ảo ảo như một chiếc khăn che mặt.
Một tiểu viện được bao bọc xung quanh là tường đá màu xanh xám, sân nhỏ dài chừng ba trượng, bề rộng chừng hai trượng, phần lớn diện tích đều là thổ nhưỡng màu xám đen, chỉ chừa lại một con đường chật hẹp bằng đá xanh ở giữa.
Trong lớp thổ nhưỡng màu xám đen này có trồng một số linh thực cấp thấp, được mảnh sương mù ẩm ướt lặng lẽ làm dịu cả đêm không tiếng động, đám linh thực bừng lên sức sống, lười biếng vươn cành lá xanh nhạt non nớt của mình lên.
Tiếng cọt kẹt truyền đến, gian nhà đá ở cuối con đường đá xanh vừa mở rộng, một thiếu niên bước ra.
Thiếu niền chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc quần áo xám tro, vóc người cao lớn, dung mạo khôi ngô, đôi mắt sáng ngời trong veo.
Đó chính là Lục Huyền, người vừa xuyên qua nơi đây được không ít ngày.
Hắn vốn là một thanh niên bình thường trên trái đất, chưa từng nghĩ khi tỉnh dậy, lại không hiểu sao đã chiếm lấy thân thể của người thiếu niên này, sau đó trở thành một Linh Thực Sư tầm thường trong vô vàn người ở Tu Hành giới.
Sau khi vượt qua cảm giác hỗn loạn và sợ hãi lúc đầu, Lục Huyền cũng dần thích nghi với thân phận mới của mình.
Xuất thân bình thường, không cha không mẹ, sống cô độc, tư chất phổ thông, tu vi Luyện Khí tầng hai. Dựa vào nhiều năm tích lũy, nguyên chủ có thuê một mảnh linh điền ở trong phường thị, dùng nó để gieo trồng linh thảo linh dược, cố gắng sinh tồn tại Tu Hành giới nguy cơ bốn phía, cá lớn nuốt cá bé này.
Làn sương mỏng từ trong viện đập vào mặt khiến Lục Huyền vừa mới tỉnh dậy, đã cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn bắt đầu đi đi lại lại xung quanh đống linh thực bên kia và cẩn thận quan sát chúng.
Có chừng hai ba chục gốc linh thực, giữa mỗi cây đều có khe hở nhất định, cây cao chừng một thước, phiến lá dài mảnh, trên đó có những ánh huỳnh quang màu trắng nhạt, điểm xuyết như những ngôi sao trong sương trắng.
Đây là Linh Huỳnh Thảo, linh thực nhất giai, tương đối dễ trồng. Khi thành thục có thể dùng làm tài liệu luyện chế mấy loại đan dược chữa trị vết thương, được sử dụng rộng rãi trong Tu Hành giới.
Ngoại trừ Linh Huỳnh Thảo, trong viện còn có hai cây khác, một gốc là Thực Nguyệt Thụ, một gốc khác cũng là Thực Nguyệt Thụ.
Thực Nguyệt Thụ là linh thực nhất giai. Được sự chăm sóc cẩn thận của Lục Huyền, nó phát triển khá thuận lợi, cao hơn đỉnh đầu hắn một chút. Đứng từ xa xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy vài chục quả màu trắng bạc giống như cái móc câu giữa những phiến lá màu xanh biếc.
Những quả này được gọi là Thực Nguyệt Quả. Khi mới hình thành, trông chúng khá giống một vầng trăng non, dần dần vầng trăng non ấy lớn lên, đến độ thành thục sẽ trở thành trăng tròn.
Thực Nguyệt Quả chín muồi có thể ăn trực tiếp, làm linh khí trong cơ thể những tu sĩ Luyện Khí cấp thấp tăng nhẹ, mặt khác cũng có thể dùng để luyện chế các loại đan dược trân quý như Bồi Nguyên đan.
Cả về độ khó khi gieo trồng lẫn trình độ hiếm hoi của Thực Nguyệt Thụ, đều cao hơn Linh Huỳnh Thảo một chút, bởi vậy Lục Huyền cũng tốn nhiều tâm tư lên chúng nó nhiều hơn một chút.
Tình hình sinh trưởng của hai loại linh thực này đều không tệ, nhưng khi quan sát chúng, trên mặt Lục Huyền lại toát lên vẻ sầu lo.
Hắn bước nhanh đến phía Tây tiểu viện, ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay nắm lấy phiến lá của một gốc Linh Huỳnh Thảo lên, cẩn thận lật mặt sau lại.
Quả nhiên, trên mặt sau của phiến lá có những sợi chỉ nhỏ màu đen nhạt, nếu Lục Huyền không cẩn thận quan sát, sẽ rất khó phát hiện những đường chỉ màu đen nhỏ như sợi tóc này.
“Rõ ràng là so với hôm qua, số lượng đường chỉ màu đen này lại nhiều hơn một chút.”
Lục Huyền âm thầm so sánh trong lòng. Hắn đưa mắt nhìn đống Linh Huỳnh Thảo đang bị những sợi nhỏ kia ăn mòn, không khỏi khe khẽ thở dài.
Hai ngày trước, khi hắn chăm sóc linh thực, đã tình cờ phát hiện ra một bụi Linh Huỳnh Thảo ở gần bức tường đá có gì đó không ổn. Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra những đường chỉ màu đen cực mảnh ở mặt sau của lá.
Có cảm giác sợi chỉ mỏng manh kia đã hòa làm một thể với Linh Huỳnh Thảo, chúng dính chặt vào nhau, cực kỳ khó phân tách.
Lục Huyền lại chỉ là một Linh Thực Sư cấp thấp, xuất thân phổ thông, có quá ít kiến thức về tình huống tương tự, nên thực sự không rõ, rốt cuộc là sợi chỉ màu đen này có lai lịch như thế nào.
Không tìm ra cách hốt thuốc đúng bệnh, rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng linh khí trong cơ thể cẩn thận phân tách sợi chỉ đen ở mặt sau của chiếc lá ra.
Hao hết linh khí và tâm trí, mới miễn cưỡng dọn dẹp được nó đi, nhưng qua ngày hôm sau, khi hắn ra nơi này quan sát, những sợi chỉ màu đen kia lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa số lượng còn càng ngày càng nhiều hơn.
“Dựa theo xu hướng này, trong khoảng một hai ngày nữa, gốc Linh Huỳnh Thảo kia sẽ bị những đường chỉ đen mỏng manh này chiếm giữ. Hơn nữa, rất có thể nó sẽ lan sang những gốc Linh Huỳnh Thảo bên cạnh.”
Nghĩ đến điều này, trong lòng Lục Huyền càng phát sầu, cứ một mực ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Hắn cũng từng nghĩ đến chuyện nhổ bụi Linh Huỳnh Thảo này đi, tránh những gốc Linh Huỳnh Thảo bên cạnh cũng bị lây nhiễm sợi chỉ màu đen nọ.
Nhưng sau khi cân đo đong đếm một hồi, hắn đã vứt bỏ ý định ấy rồi.
Xét cho cùng, Lục Huyền vốn không hiểu rõ về nguồn gốc của sợi chỉ mỏng màu đen kia cùng với phương thức nó dùng để ăn mòn Linh Huỳnh Thảo, nếu nhổ xong mà có hiệu quả thì tốt, còn nếu nhổ rồi nhưng những gốc Linh Huỳnh Thảo khác vẫn không tránh khỏi kết quả bị ăn mòn kia, chẳng phải hậu quả hắn nhận lại được chính là khóc không ra nước mắt ư.
“Kế sách trước mắt chính là đi đến phường thị tìm một Linh Thực Sư xuất thân chính thống, có kinh nghiệm phong phú đến giúp đỡ giải quyết vấn đề.”
“Vất vả lắm mới tích góp được một ít linh thạch… Vốn dĩ hai tháng sau, ta định giao tiền đi thuê linh điền. Vậy mà…”
Lục Huyền chỉ là một tán tu Luyện Khí tầng hai, không thể sở hữu một mảnh linh điền thuộc về chính mình.
Hai mảnh linh điền nho nhỏ trong viện này là hắn thuê từ một tu sĩ Luyện Khí trung cấp ở trong phường thị, mỗi tháng cần phải bỏ ra một khoản linh thạch không rẻ trả tiền thuê.
“Khoảng thời gian tiếp theo, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.”
Hắn đứng dậy, vẻ mặt đầy kiên quyết.
Sau khi linh thực trưởng thành, có thể đem bán chúng cho các cửa hàng trong phường thị đổi lấy linh thạch, ngoại trừ tiền thuê và nhu cầu tu luyện hàng ngày, linh thạch sẽ còn thừa lại một ít.
Nhưng nếu dùng để mời một vị Linh Thực Sư có thâm niên đến giúp, đương nhiên là phải ‘đổ máu’ nhiều rồi.
Lục Huyền đã hạ quyết tâm, lại đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Một bụi gai màu đen bao quanh bức tường đá xám xanh, bên trên có chi chít những chiếc gai đen sắc nhọn, chỉ có thể phát huy ra một chút tác dụng phòng hộ nhất định.
Bất quá, có một chút năng lực phòng ngự còn hơn là không. Hơn nữa, loại phòng ngự kiểu này chỉ có thể phòng quân tử chứ không thể phòng tiểu nhân, càng không cần phải nói đến những con kỳ trùng dị thú với hành tung quỷ dị, luôn luôn mơ ước linh thực kia.
“Chờ xử lý xong chuyện này, còn phải tích cóp một ít linh thạch đi mua một bộ trận pháp phòng hộ, tránh chuyện tương tự phát sinh.”
“Phương thức dựa vào Thảo Khôi Lỗi đi bảo hộ linh điền này, hoàn toàn không thực tế.”
Lục Huyền đưa mắt nhìn con Thảo Nhân Khôi Lỗi đang đứng ở góc sân.
Bộ khôi lỗi này cao chừng ba thước, đang nghiêng người dựa vào vách tường trong sân, toàn thân nó được làm bằng một loại cỏ khô không rõ lai lịch, đầu to thân nhỏ, trên cái đầu dị dạng còn có một khối u được quấn quanh bằng cỏ khô màu xám.
Con Thảo Khôi Lỗi này là hàng đã xài rồi, Lục Huyền mua được nó từ một gian hàng trong phường thị. Theo như lời chủ sạp nói, con khôi lỗi này có xuất thân từ Thiên Cơ phái trong Tu Hành giới, hình thức hành vi khá là đơn giản, nó thường được sử dụng để canh gác một số linh điền có phẩm cấp hơi thấp.
Nếu cảm ứng được có tu sĩ hoặc là yêu thú tiến vào phạm vi linh điền, Thảo Khôi Lỗi sẽ gửi cảnh báo sớm cho chủ nhân của linh điền. Thậm chí khi phát hiện ra đối phương có xu hướng muốn gây tổn hại cho linh thực bên trong linh điền, Thảo Khôi Lỗi còn chủ động công kích, bao vây đối phương.
Tuy nhiên có thể là do con Thảo Khôi Lỗi trong viện này là hàng cũ đã xài rồi, nên tác dụng cảnh cáo của nó hơi kém, đôi khi còn không có hiệu quả, về phần chủ động công kích, thì đừng nghĩ tới nữa.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến bản thân Lục Huyền. Từ khi xuyên qua tới đây, thì về cơ bản hắn đều đóng cửa im ỉm, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, bởi vậy cũng không có tu sĩ hay yêu thú gì tiến vào trong viện.
Lục Huyền dùng cái nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt lườm khối u nhô lên trên người Thảo Khôi Lỗi. Linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, linh vũ mờ mịt xuất hiện trên bầu trời, nhanh chóng rơi xuống cành lá của Linh Huỳnh Thảo và Thực Nguyệt Thụ, nhẹ nhàng thấm vào bên trong.
Được linh vũ thấm ướt, đám linh thực trong linh điền càng lộ vẻ xanh mướt sạch sẽ, những cành lá không dính một hạt bụi khe khẽ đung đưa, tận tình để lộ ra vẻ mê người của nó.
Đây là Linh Vũ Thuật, loại thuật pháp mà bất cứ Linh Thực Sư nào cũng phải học, nó có thể dung hợp một chút linh khí vào hơi nước, lại thấm nhuần vào linh thực, bảo đảm cho chúng sinh trưởng thuận lợi.
“Hả? Bụi Linh Huỳnh Thảo này đã bước vào giai đoạn thành thục rồi.”
Sau khi Lục Huyền tưới tắm cho mỗi gốc cây bên trong linh điền, hắn chợt phát hiện rất nhiều chấm sáng ánh huỳnh quang không ngừng nhấp nháy phía trên một gốc Linh Huỳnh Thảo, như thể sắp rơi ra khỏi phiến lá.
Hắn vội vàng quay vào trong nhà, lấy ra một chiếc hộp ngọc màu trắng, cẩn thận hái Linh Huỳnh Thảo bỏ vào trong hộp ngọc.
Hộp ngọc có thể làm chậm quá trình xói mòn linh lực của linh thực, cũng có thể bảo đảm được dược lực của nó trên một mức độ nhất định nào đó.
“Đây là cái gì?”
Lục Huyền đóng hộp ngọc lại. Ở thời điểm hắn đang muốn xoay người rời đi lại đột nhiên phát hiện ra một điều kỳ lạ, xuất hiện tại nơi trồng Linh Huỳnh Thảo. Đó là một chùm sáng màu trắng, to bằng nắm tay, không ngừng lóe lên một vầng hào quang mờ nhạt, cùng với rất nhiều điểm linh quang nhẹ nhàng phát tán ra xung quanh.
Lục Huyền hiếu kỳ vươn tay, khẽ chạm vào chùm sáng trắng đó.
Chỉ trong nháy mắt, vô số điểm sáng trên quả cầu ánh sáng kia lập tức tràn vào lòng bàn tay hắn, trong đầu hắn cũng không tự chủ được, lập tức hiện lên tia một ý niệm.
“Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được ba tháng tu vi.”
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Lục Huyền đã cảm nhận được sự thay đổi khác thường bên trong cơ thể.