Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 6: Thuật Dịch Dung

Trận kỳ là trận đồ trận pháp đại sư nghiên cứu, lấy tinh khí thần vẽ phác thảo trận văn tế luyện ra, trận kỳ tổ hợp lại với nhau, có thể tạo thành trận pháp, trận pháp có nhiều chủng loại, có thể chia làm mấy loại như dưới đây.

Khốn trận, sát trận, phòng ngự trận, vân vân…

Phác họa khắc trận kỳ vô cùng khó khăn. Trên mặt mỗi trận kỳ đều có kèm theo văn lộ, với một trận pháp cấp thấp mà đã có nhiều đến hơn mấy trăm ngàn đường rồi. Khi phác họa trận văn, không thể để xảy ra một chút sai sót nào cả, cũng không được bị quấy rầy. Một khi xảy ra sai lầm lúc phác họa trận văn thì sẽ ảnh hưởng đến uy lực của trận pháp.

Đối với trận pháp cao cấp, trận văn trên một trận kỳ có đến mấy vạn đường. Trận pháp sư lấy tinh khí thần phác họa trận kỳ. Để tế luyện ra một bộ trận kỳ mà trận pháp yêu cầu, rất có thể phải mất cả nửa cái mạng.

Muốn lấy tinh khí thần phác họa trận văn, tu vi thấp nhất phải là Nguyên Thần cảnh. Bởi vì võ giả tu luyện tới Nguyên Thần cảnh đã có thể cô đọng tinh thần lực, từ đó mới có thể tu hành trận pháp.

Tinh thần lực có thể lấy vật từ xa, giống như là niệm lực, đây là một loại lực lượng vô hình.

Vào lúc này, Lục Trần đang dùng trận kỳ đã phác họa xong, dựa trên cơ sở của Địa Linh trận xây dựng nên một bộ sát trận. Đến lúc đó chờ khi bọn họ đi tới phía trên vương cung và công kích Địa Linh trận, là có thể mở ra trận pháp công kích.

Lục Trần bố trí mười tám trận kỳ, sau đó đi tới trước mặt hai người.

Tả Khưu Thiền lập tức hỏi: “Điện hạ, trận pháp này của ngươi…”

Lục Trần cười nói: “Không biết lão Tả đã nghe qua Thất Tuyệt kiếm trận bao giờ chưa.”

Đồng tử Tả Khưu Thiền co rụt lại: “Trận kỳ điện hạ vừa mới bố trí, là Thất Tuyệt kiếm trận hay sao.”

Trong lòng Tả Khưu Thiền dâng lên sóng gió ngập trời. Tất nhiên hắn đã nghe qua Thất Tuyệt kiếm trận, đây là một bộ sát trận có nền tảng là trận pháp cấp năm. Thất Tuyệt kiếm trận cực kỳ cao cấp, ngay cả Hoàng triều cũng không có được.

Thật không thể nghĩ tới, trong tay điện hạ lại có trận kỳ của Thất Tuyệt sát trận.

Là ai đã cho điện hạ đây.

Lục Trần cười nói: “Sát trận cấp năm, dùng để diệt bốn Nguyên Thần cảnh có lẽ là dễ dàng rồi.”

Sát trận và phòng thủ trận khác nhau, cái trước khiến người ta sợ hãi, cái sau làm người ta bình tĩnh.

Bởi vì khi công kích sát trận, sát trận sẽ phóng ra uy lực công kích vào kẻ phá trận. Mà phòng thủ trận như Địa Linh trận thì chỉ là trận pháp phòng ngự bình thường, không có tính công kích, đó là lý do nó không khiến cho võ giả sợ hãi.

Tả Khưu Thiền cũng muốn bố trí sát trận, nhưng đáng tiếc trận đồ sát trận bình thường đều là thế lực đỉnh cấp mới có. Hắn chỉ là một trận pháp sư tán tu, cơ bản là không thể nào có được sát trận, cái Địa Linh trận cấp năm này là do hắn khổ cực nghiên cứu trong mấy chục năm, từ Địa Linh trận cấp hai dần dần bổ sung hoàn thiện trận văn rồi mới thăng cấp lên cấp năm.

Tuy Mạc Hành Không không hiểu trận pháp, nhưng mà trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ. Thời gian năm năm này rốt cuộc điện hạ cái đã trải qua chuyện gì, không chỉ tiện tay lấy ra đan dược lục phẩm, hiện tại còn bố trí ra một bộ sát trận.

Lục Trần sờ lên cằm, nói: “Thất Tuyệt sát trận đã bố trí xong rồi, cứ chờ bọn họ tới cửa thôi. Đúng rồi, ngươi nói cho ta biết xem người của bốn thế lực lớn có những người quan trọng nào, ví dụ như nhi tử, nữ nhi của chưởng môn vân vân…”

“Điện hạ muốn…” Nháy mắt hai người đã đoán ra được ý nghĩ của Lục Trần.

“Ừ.”

Lục Trần nhẹ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí.

“Điện hạ, không thể được, ở bên ngoài vương cung có rất nhiều thám tử đang ẩn núp. Ngươi vào vương cung là đã trở thành cái đinh trong mắt rồi. Một người đi ra ngoài là bọn chúng sẽ giết một người.” Mạc Hành Không khuyên ngăn.

Những lời này ngược lại không phải lời nói đùa.

Từ sau khi Phương Thường Lâm quyết định ra tay với quân vương thì ở bên ngoài vương cung toàn là thám tử của mấy thế lực lớn. Lúc trước bọn họ có phái người đi ra ngoài mua sắm đồ vật, thế nhưng những cấm vệ đi ra ngoài đều chưa trở về, bị giết toàn bộ cả rồi.

“Hai người các ngươi dù gì cũng là Nguyên Thần cảnh, sao phải sợ cái này sợ cái kia thế.” Trên mặt Lục Trần xuất hiện một tia không vui.

"Điện hạ, bọn ta đang lo lắng cho an nguy của ngươi thôi." Mặt mo của Tả Khưu Thiền đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói.

“Đúng vậy, điện hạ, ngươi đã trở về, quân vương thì đã dùng Thần Lộ đan, chờ tu vi của quân vương khôi phục lại, đến lúc đó đi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn mà.” Mạc Hành Không nói.

Lục Trần nói: “Các ngươi nhìn ta đây.”

Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không khó hiểu nhìn Lục Trần, đầu óc mơ hồ, không hiểu điện hạ có ý gì. Nhưng rất nhanh, hai người họ mở to mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt của điện hạ thay đổi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra, biến thành gương mặt một nam tử trung niên có râu ria lồm xồm.

Không đợi hai người kịp lấy lại tinh thần, gương mặt nam tử trung niên của điện hạ lại lần nữa biến thành gương mặt một nam tử trẻ tuổi, làn da ngăm đen, cơ bản là không nhìn ra hình dáng lúc trước.

Khi hai người vẫn còn đang chấn động, giọng điệu Lục Trần bình thản nói: “Ta tu luyện một loại thuật dịch dung, dựa vào cảnh giới hiện tại của ta, ngoại trừ cường giả Vương cảnh ra thì sẽ không có ai nhìn ra ta đang dịch dung cả.”

“Lý Ưng, đi lấy tình báo của Phi Xà tông và âm Độc môn tới đây.” Tả Khưu Thiền phân phó một cấm vệ ở bên cạnh.

Một nam tử vạm vỡ ở bên cạnh tuân lệnh rời đi, chỉ chốc lát sau hắn đã trở về, trong tay cầm tình báo đưa cho Lục Trần.

Lục Trần cười nói: “Mấy lão già này đúng là có nhi tử thật. Nếu như con của bọn chúng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, thì mấy lão già này có thể tức giận đến mức giơ chân tới công kích trận pháp ngay không ta.”

“Đến lúc đó sẽ làm một mẻ hốt gọn bọn chúng, về phần Phương Thường Lâm thì tạm thời chưa động đến. Hơn nữa tên này có tính cảnh giác rất cao, sẽ không tùy tiện đến công kích trận pháp, thời gian còn rất dài, cứ từ từ chậm rãi tra tấn hắn.”

“Đây là trận đồ của Thất Tuyệt kiếm trận, coi như ta tặng cho ngươi.” Lục Trần ra một vật từ trong nhẫn không gian, ném cho Tả Khưu Thiền.

“Thất Tuyệt kiếm trận.” Tả Khưu Thiền khiếp sợ, vội vàng bắt lấy nó. Sau đó, hai con mắt hắn cứ như mọc rễ ở trên trận đồ, từng cái trận văn rườm rà, thâm ảo khiến Tả Khưu Thiền say mê.

“Mạc lão, mấy cái này là đan phương, từ thất phẩm trở xuống đều có cả, ngươi lấy về nghiên cứu kĩ càng đi.” Đột nhiên, trong tay Lục Trần lại xuất hiện một chồng đan phương, ném cho Mạc Hành Không.

Mạc Hành Không như nhặt được chí bảo, nhận đan phương Lục Trần đưa cho.

“Đa tạ điện hạ.”

Hai lão đầu kia xúc động, hạnh phúc như muốn hôn mê luôn.

Bọn họ một người nghiên cứu trận pháp, một người nghiên cứu luyện đan, thế nhưng trận đồ và đan phương đều là những đồ vật hiếm có khó tìm, có tiền cũng không thế nào mua được. Hiện tại chỉ trong chốc lát đã có được nhiều thứ mình tha thiết mơ ước như vậy.

Hai lão già vui mừng cười toét miệng, giống như đứa trẻ hai tuổi ba tuổi được cho kẹo.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Lục Trần hơi nhếch miệng bĩu môi, chẳng qua là một đống đồ vật phổ thông mà thôi, có cần phải vui mừng như vậy hay không.

“Lý Ưng đúng không.”

Lục Trần nhìn cấm vệ ở bên cạnh một cái.

“Điện hạ, thuộc hạ tên là Lý Ưng.” Lý Ưng vội vàng nói.

“Ngưng Khí cảnh viên mãn.” Lục Trần liếc mắt một cái là nhìn ra cảnh giới của Lý Ưng, sau đó hỏi: “Đã dừng ở Ngưng Khí cảnh bao lâu rồi.”

Lý Ưng tiếc nuối nói: “Tư chất của thuộc hạ ngu dốt, đã dừng ở Ngưng Khí cảnh viên mãn hơn ba năm nay rồi, cảm giác là cả đời này cũng không thể đột phá lên Tẩy Tủy cảnh.”

Khi nói đến đây, trên mặt Lý Ưng xuất hiện vẻ vô cùng tiếc nuối.

Lục Trần trầm ngâm nói: “Thời gian hơn ba năm mà vẫn chưa thể đột phá lên Tẩy Tủy cảnh à, tư chất đúng là hơi kém thật.”

Lý Ưng nghe thấy lời nói của điện hạ, trên mặt vô cùng chán nản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận