Câu Lạc Bộ Thiên Tài
Chương 7: Phân Tích
Đêm nay yên tĩnh đến lạ.
Có lẽ là do thời tiết chuyển lạnh nên những quầy hàng đêm dưới lầu đã sớm không còn ồn ào nữa.
Lâm Huyền mở mắt ra.
Nhìn lên trần nhà.
Rất lâu không ngồi dậy.
Hắn thậm chí không muốn để bất kỳ một chút da thịt nào trên người mình lộ ra ngoài chăn, toàn thân có một cảm giác khó chịu.
Đó là một cảm giác…
Bị lột sạch quần áo, bị xé toạc vết thương, bị lôi ra những bí mật khó nói nhất của mình, trần truồng để cho người khác xem.
Tê dại từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, da gà nổi hết lên.
Lâm Huyền xoa xoa chân, trên giường lăn qua lăn lại hai lần, để chăn trùm kín mình hơn.
Trong lòng cảm thấy hỗn độn…
Những chuyện xấu hổ thời thanh xuân chắc chắn là chuyện mà mọi chàng trai đều không muốn nhắc đến nhất.
Đặc biệt là về phương diện tình cảm ngây thơ.
“Mất mặt vãi.”
Nếu không phải vì tình thế cấp bách bất đắc dĩ thì hắn không muốn moi những chuyện xấu hổ cũ rích này ra.
May mà chỉ là mơ, dù sao thì ngày mai cũng sẽ đặt lại, không ai nhớ đến.
Nhưng không ngờ rằng.
Đã liều lĩnh như vậy rồi, mà mật khẩu két sắt vân không đúng! Đúng là khiến Lâm Huyền nghi ngờ đây có phải là két sắt của mình không.
“Thôi bỏ đi.”
Lâm Huyền gãi đầu, vén chăn ngồi dậy:
“Làm chuyện chính trước đã.”
Dù sao giấc mơ cũng là giả, chuyện kiếm tiền trong hiện thực vẫn quan trọng hơn.
Mặc quần áo ngủ xong, Lâm Huyền bật đèn bàn ngồi vào bàn học, vẽ chú mèo Kha Kha mà mình nhớ trong mơ lên giấy nháp.
Bản thiết kế 【 mèo Kha Kha 】 vốn đã đơn giản tinh tế, chi tiết cũng không quá nhiều nên vẽ rất dễ.
Chỉ mất chưa đến 20 phút.
Lâm Huyền đã hoàn thành bản vẽ mèo Kha Kha nhìn chính diện, nhìn nghiêng và nhìn từ phía sau trên giấy nháp.
Cho dù là chỉ tiết bốn chân, trang phục, đuôi, giày… Lâm Huyền đều dựa theo trí nhớ trong mơ để sao chép 1:1.
“Hoàn hảo.”
Lâm Huyền lau tay, thổi sạch vụn tẩy trên bàn:
“Độ hoàn thành cao như vậy, ngày mai có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Nhìn bản vẽ mèo Kha Kha trước mắt…
Lâm Huyền không khỏi lại nghĩ đến Đại Kiểm Miêu.
Sau hai ngày mơ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ mối thù hận giữa Đại Kiểm Miêu và chuyên gia mật mã CC.
Xoạt.
Lâm Huyền lại lấy ra một tờ giấy trắng rồi bắt đầu sắp xếp suy nghĩ trên đó:
【 Diễn biến câu chuyện 】
1, Con gái của Đại Kiểm Miêu bị giết khi mới sáu tuổi, hắn ta muốn báo thù cho con gái nên cần một số tiền lớn.
2, Chuyên gia mật mã CC muốn vào kho của ngân hàng, mục đích của cô ta là mở két sắt của Lâm Huyền ra lấy thứ bên trong.
3, CC lừa Đại Kiểm Miêu, nói rằng trong ngân hàng có rất nhiều tiền, vì vậy hai người hẹn mật hiệu, chuẩn bị gặp mặt hợp tác cướp ngân hàng.
4, Đại Kiểm Miêu luôn muốn giết những người khác độc chiếm tiền; còn CC thì sẽ giết Đại Kiểm Miêu sau khi vào kho, dù sao thì bên trong không có một xu nào, Đại Kiểm Miêu chắc chắn sẽ không tha cho cô ta, chỉ còn cách ra tay trước.
5, Cuối cùng, Đại Kiểm Miêu cũng không lấy được tiên, CC cũng không mở được két sắt, cả hai đều thua.
Cạch.
Lâm Huyền đậy nắp bút lại.
Nhìn bản phân tích mình viết.
Đây chính là câu chuyện của Đại Kiểm Miêu và CC, bọn họ giống như NPC trong thế giới trò chơi, ngày này qua ngày khác, lặp lại cốt truyện năm này qua năm khác.
Lâm Huyền rất rõ…
Mặc dù hắn chỉ chơi với bọn họ hai đêm.
Nhưng mối thù hận này của Đại Kiểm Miêu và CC đã tuần hoàn vô số lần trong hơn hai mươi năm qua, mỗi tối đều bắt đầu đúng giờ, kết thúc đúng giờ.
Nếu không có hắn tham gia thì kết cục mỗi ngày của bọn họ đều giống nhau.
“Nhưng mà…”
Lâm Huyền dùng đầu bút chỉ vào tờ giấy trắng:
“Mình chính là biến số duy nhất.”
Suốt từ trước đến nay.
Lâm Huyền đều coi giấc mơ của mình như trò chơi nhập vai để chơi, đây là một trải nghiệm rất thú vị.
Tất cả mọi người trong mơ đều là NPC.
Mỗi người đều có cốt truyện riêng, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, Lâm Huyền có thể thoải mái tham gia vào đó, đi tìm hiểu một câu chuyện, đi tham gia một hoạt động, đi thay đổi một kết cục.
Dù sao thì trong mơ hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, lưu vô số lần, thử vô số lần.
Vì vậy Lâm Huyền rất ít khi gặp phải những câu đố không giải được, nhiệm vụ không hoàn thành.
Nhưng lần này…
“Độ khó khá lớn, có quá nhiều chuyện không hiểu nổi.”
Xoạt.
Lâm Huyền lại lấy ra một tờ giấy A4, viết lên đó:
【 Những bí ẩn chưa giải đáp 】
1, Bên trong két sắt rốt cuộc cất giấu thứ gì?
2, Mật khẩu két sắt rốt cuộc là bao nhiêu?
3, Tại sao CC lại cứu mình? Thái độ của cô ta đối với mình cũng rất kỳ lạ, rất khó hiểu.
“Hiện tại chỉ có những điều này.”
Lâm Huyền nhìn ba câu hỏi lớn trong lòng.
Cảm thấy hai câu đầu hoàn toàn không có manh mối, không có điểm đột phá.
Còn câu hỏi thứ ba…
Tại sao CC lại cứu mình, tại sao thái độ của cô ta đối với mình lại rất kỳ lạ?
“Cảm giác như đây không phải là lần đầu cô ta gặp mình, ít nhất thì cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết mình.”
“Nhưng cũng không chắc, cô ta vốn không quen biết mình.”
“Thực ra cô ta vẫn khá tin tưởng mình, chịu nghe lời mình, thử mật khẩu nhiều lần như vậy.”
“Cũng khó nói lắm, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử mà?”
Suy nghĩ lại bắt đầu rối tung, có thể đi thi « giải thưởng văn học mâu thuẫn » được rồi.
Lâm Huyền ngáp một cái.
“Đi ngủ trước đã. Không nên quá so đo chuyện trong mơ, những chỗ không hợp lý thì nhiều lắm.”
……
Ngày hôm sau.
Phòng họp công ty.
Tất cả mọi người nhìn bản vẽ trên bàn, kinh ngạc đến há hốc mồm!
“Cái này… Chẳng phải hôm qua vẫn còn là bản phác thảo sao? Sao hôm nay đã ra bản vẽ ba chiều rồi, độ hoàn thành cao như vậy! Có thể bắt đầu sản xuất in ấn rồi!”
“Anh có ngốc không? Hôm qua Lâm Huyền chỉ tùy tay vẽ một bản phác thảo, không có nghĩa là hôm qua cậu ấy mới bắt đầu thiết kế! Bản thiết kế này có độ hoàn thành cao như vậy… Lâm Huyền làm riêng cũng phải mất ít nhất hai tháng.”
“Dễ thương quá, tôi chưa từng thấy con mèo nào đẹp như vậy! Hôm qua tôi đã nói rồi, con mèo do Lâm Huyền thiết kế này có tiềm năng rất lớn! Chỉ cần chỉnh sửa màu sắc… chắc chắn không kém gì mèo Kitty!”
“Xét về góc độ chuyên môn, ngôn ngữ thiết kế của chú mèo này rất mới mẻ. Tôi không dám tưởng tượng… Cô gái nào nhìn thấy chú mèo dễ thương như vậy mà có thể nhịn được không mua chứ? Lâm Huyền đúng là không làm thì thôi, làm thì phải làm cho người ta kinh ngạc mà!”
……
Bình thường khi giám đốc Triệu Anh Quân có mặt, mọi người đều khá gò bó, không dám to tiếng bàn luận như vậy.
Nhưng hôm nay thành quả mà Lâm Huyền đưa ra thực sự quá kinh ngạc, bọn họ không kìm nén được sự chấn động trong lòng.
Một là hiệu suất nhanh.
Hai là chất lượng cao.
Nếu không phải mọi người đều hiểu rõ ngọn ngành, còn tưởng Lâm Huyền sao chép sản phẩm hoàn chỉnh của công ty khác!
Hôm nay Triệu Anh Quân mặc một bộ đồ đen, ăn mặc vô cùng gọn gàng và oai phong, mang khí thế mà người phàm không nên đến gần.
Nhưng bây giờ cô ta cúi đầu nhìn bản thiết kế, cũng nở một nụ cười mãn nguyện:
“Đây đúng là một hình ảnh thương hiệu vô cùng xuất sắc, đẹp hơn gấp nhiều lần so với những gì tôi hình dung, so với những gì tôi mong đợi.”
“Có thể thấy, Lâm Huyền thực sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào thiết kế chú mèo này. Tôi đột nhiên cảm thấy chỉ coi chú mèo này là linh vật, in quảng cáo thì thật lãng phí, bây giờ tôi lại có ý tưởng mới.”
“Tuy nhiên, trước đó… chúng ta phải đặt một cái tên cho chú mèo dễ thương này trước.”
Triệu Anh Quân ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, trong mắt tràn đầy sự khẳng định và khen ngợi:
“Lâm Huyền, chú mèo này do cậu thiết kế, vậy thì cậu đặt tên cho nó đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Huyền.
Không ít đồng nghiệp bộ phận thiết kế đều lén giơ ngón tay cái với Lâm Huyền.
“Tên của chú mèo này…”
Lâm Huyền chống cằm, nhìn thấy biểu tượng của « Hội thảo thảo luận hình ảnh thương hiệu Rhine lần thứ 7 » trên màn hình lớn…
“Vì tên thương hiệu mới của công ty là Rhine.”
“Vậy thì đặt tên cho chú mèo này là 【 mèo Rhine 】 đi.”