Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 8: Rhine

“Mèo… Mèo Rhine?”

Đơn giản vậy sao? Tùy tiện vậy sao?

Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.

“Mèo Rhine không hay sao?”

Lâm Huyền giải thích:

“Vì là hình ảnh thương hiệu nên chắc chắn phải ưu tiên phục vụ cho việc quảng bá thương hiệu, tôi thấy không có cái tên nào phù hợp hơn mèo Rhine.”

“Mèo Rhine, đúng là không tệ.”

Triệu Anh Quân gật đầu:

“Đứng trên góc độ của công ty mà nói, cậu đồng ý gắn kết chú mèo này với tên thương hiệu, đương nhiên là cầu còn không được.”

“Tất nhiên, cậu đã đóng góp lớn như vậy cho công ty, tất nhiên chúng tôi sẽ không bạc đãi nhân tài.”

Bốp bốp.

Triệu Anh Quân vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng:

“Bây giờ, tôi tuyên bố một quyết định bổ nhiệm nhân sự mới!”

Bổ nhiệm nhân sự?

Nghe nói đến chuyện động lòng người, mọi người lập tức im lặng, ngồi thẳng lưng lại.

Triệu Anh Quân cầm bản thiết kế mèo Rhine rồi nhìn mọi người nói:

“Chú mèo Rhine do Lâm Huyền thiết kế, tôi nghĩ mọi người đều có thể thấy được giá trị tiềm năng và triển vọng phát triển của nó. Vì vậy, như tôi đã nói lúc nãy, chỉ dùng nó làm linh vật quảng cáo thì có vẻ hơi lãng phí.”

“Vì vậy, tôi dự định thành lập một bộ phận hoàn toàn mới, chuyên phụ trách công tác phát triển IP của mèo Rhine. Sau này, mèo Rhine không chỉ là linh vật của mỹ phẩm Rhine, mà còn là một hình ảnh IP độc lập.”

“Chúng ta có thể sản xuất các sản phẩm ngoại vi, phim hoạt hình, búp bê, quần áo,… của mèo Rhine, như vậy có thể nâng cao hơn nữa sức ảnh hưởng của thương hiệu Rhine, từ đó thúc đẩy ngược lại thị trường mỹ phẩm.”

“Bộ phận hoàn toàn mới này, tạm thời đặt tên là Nhóm phát triển và vận hành IP mèo Rhine. Cấp bậc ngang với các bộ phận chính thức, báo cáo công việc trực tiếp với tôi. Còn tổ trưởng của nhóm này… Sẽ do Lâm Huyền đảm nhiệm!”

Âm…

Lâm… Lâm Huyền?

Một bộ phận quan trọng do Tổng giám đốc Triệu quản lý, cấp bậc cao như vậy mà lại giao cho Lâm Huyền, một người trẻ tuổi có thâm niên còn rất ít ư?

Nhưng sau khi kinh ngạc, mọi người suy nghĩ kỹ lại…

Chẳng phải đây là điều mà Lâm Huyền xứng đáng được hưởng sao? Hắn có thể thiết kế ra mèo Rhine, hắn đã dùng thực lực chứng minh mình đủ khả năng đảm nhiệm vị trí này.

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên!

Các đồng nghiệp lần lượt phấn khích chúc mừng Lâm Huyền:

“Giỏi lắm Lâm Huyền! Lên thẳng tổ trưởng luôn rồi! Cậu chuyển tôi sang bộ phận của cậu đi! Tôi sẽ làm lính cho cậu!”

“Tối nay nhất định phải mời ăn cơm chứ Lâm Huyền? Sau này cấp bậc và đãi ngộ của cậu đều ngang với chị Quyên rồi, lương ít nhất cũng tăng gấp ba trở lên!”

“Đến cấp tổ trưởng rồi thì còn xem lương làm gì nữa! Chỉ riêng tiền hoa hồng theo doanh số… Cũng đã gấp mấy lần lương rồi! Chưa kể theo quy định của công ty chúng ta, Lâm Huyền còn có tiền bản quyền nữa! Cho nên đừng nói gì nữa Lâm Huyền, tối nay nhất định phải để cậu tiêu một khoản lớn!”

“Lâm tổ trưởng! Giàu sang đừng quên nhau nhé! Bây giờ cậu là tổ trưởng trẻ tuổi nhất trong công ty chúng ta rồi, tương lai vô lượng!”

……

Các đồng nghiệp phấn khích vây quanh Lâm Huyền, chỉ thiếu điều ném hắn lên không trung để ăn mừng.

“Được được được, mời ăn mời ăn, mọi người đừng ồn nữa.”

Nói thật…

Quyết định bổ nhiệm nhân sự này của Triệu Anh Quân, ngay cả Lâm Huyền cũng cảm thấy rất bất ngờ. Dù sao thì thâm niên của hắn thực sự còn quá ít, mới vào công ty chưa đầy một năm.

“Cố gắng lên Lâm Huyền.”

Triệu Anh Quân đi đến bên cạnh Lâm Huyền, mỉm cười nhìn hắn:

“Tôi rất thích chú mèo mà cậu thiết kế, cũng rất coi trọng tài năng của cậu, hy vọng cậu có thể giúp công ty MX của chúng ta mở rộng bản đồ kinh doanh lớn hơn nữa.”

“Dù sao mỹ phẩm cũng chỉ là hàng tiêu dùng nhanh có thể thay thế, chỉ có văn hóa và nghệ thuật mới có thể trường tôn trong lịch sử”

“Có lẽ vài trăm năm sau, mọi người đã không còn sử dụng mỹ phẩm của công ty MX nữa nhưng họ vẫn sẽ nhớ đến mèo Rhine.”

Nói xong, Triệu Anh Quân quay người rời đi:

“Tôi rất mong chờ thành quả công việc của cậu, cố lên nhé.”

……

Tối về đến nhà thì đã hơn mười giờ.

Trên bàn tiệc mọi người đều rất vui vẻ, Lâm Huyền vốn dĩ đã có mối quan hệ rất tốt, vì vậy lần thăng chức này mọi người cũng đều rất vui mừng cho hắn.

Khi trò chuyện, một vài tiền bối trong công ty nói với Lâm Huyền rằng Triệu tổng Triệu Anh Quân luôn có cách dùng người, hơn nữa luôn đề bạt nhân tài rất táo bạo và quyết liệt:

“Công ty MX của chúng ta có thể phát triển tốt như vậy, chỉ trong vòng hai năm đã có chút tiếng tăm trên toàn quốc… Không thể tách rời khỏi cách làm việc không câu nệ của Triệu tổng!”

“Nhưng mà khụ khụ, lúc Triệu tổng sa thải người cũng rất nhanh chóng và dứt khoát! Sau này cậu phải cẩn thận một chút…”

Tắm xong.

Lâm Huyền rót cho mình một cốc sữa chua. Thứ này giải rượu, uống vào hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Không ngờ… những thứ trong mơ này, thực sự có thể có chút tác dụng.”

Bấy lâu nay, trong mơ Lâm Huyền chỉ nghĩ đến việc tiêu dao tự tại, thực sự chưa từng thử moi móc lông cừu từ trong mơ ra.

“Mặc dù những thứ trong mơ đều là giả nhưng nghệ thuật và thiết kế thì không có thật giả.”

Hắn nhớ lại những lời Triệu Anh Quân đã nói.

Mendeleyev đã phát minh ra « bảng tuần hoàn các nguyên tổ » trong mơ, Einstein đã nảy ra ý tưởng về « thuyết tương đối hẹp » trong mơ.

Vậy thì bản thân hắn tạo ra mèo Rhine trong mơ cũng là điều hợp lý.

“Không đúng, trong mơ hình như gọi là mèo Kha Kha.”

Lâm Huyền ngáp một cái:

“Thực ra mèo Rhine vẫn nghe hay hơn…”

Đánh răng rửa mặt.

Lên giường ngủ.

……

……

Phù!

Cơn gió mùa hè khô quen thuộc, mùi lá non thơm quen thuộc.

Lâm Huyền mở mắt ra.

Vẫn là quảng trường quen thuộc đó.

Mọi thứ vẫn như cũ, không thay đổi.

Chỉ là hôm nay ngủ muộn quá nên trên quảng trường không có một đứa trẻ nào chạy nhảy nô đùa, có lẽ đều đã về nhà ngủ rồi.

Lâm Huyền quay đầu nhìn về phía đường cái.

Chiếc xe tải của Đại Kiểm Miêu cũng không ở đó.

Lúc này… hẳn là hắn ta đã gặp CC, khởi hành đến ngân hàng rồi.

“Làm gì đây?”

Lâm Huyền nhìn quanh, phát hiện ra cửa hàng đồ chơi mà hắn đã ghé qua trước đó vẫn còn mở cửa.

“Đi xem búp bê mèo Kha Kha một lần nữa, xem có kiểu dáng nào khác không.”

Đã được Triệu Anh Quân coi trọng như vậy thì hắn không thể làm mọi người thất vọng trong công việc được.

Trong cửa hàng đồ chơi đó, có cả một kệ trưng bày búp bê mèo Kha Kha. Có rất nhiều loại lớn nhỏ, còn có một số sản phẩm ngoại vi như móc chìa khóa, móc treo, đồ dùng văn phòng phẩm.

Là tổ trưởng nhóm vận hành phát triển IP… Làm sao có thể bỏ qua cơ hội “nhập hàng” tốt như vậy được chứ?

Lâm Huyền đi thẳng vào cửa hàng đồ chơi, tiến thẳng đến kệ trưng bày Mèo Kha Kha.

Tuy nhiên…

“Mèo Kha Kha đâu rồi?”

Trên kệ trưng bày trước mắt không hề có bóng dáng của một chú mèo Kha Kha nào!

Toàn là những con búp bê ngoại quốc không quen biết.

Trong nháy mắt, sống lưng Lâm Huyền lạnh toát…

Một cảm giác sợ hãi khó tả lan tỏa khắp toàn thân.

Đã thay đổi…

Giấc mơ thực sự đã thay đổi rồi!

Hơn hai mươi năm qua, hàng nghìn đêm, tất cả những giấc mơ đều hoàn toàn giống nhau.

Những đứa trẻ luôn ngã vào thời điểm và địa điểm cố định…

Đài phát thanh mãi mãi phát đi phát lại những bản tin…

Ngay cả những chiếc lá cây bị gió thổi xuống, lần nào cũng rơi vào cùng một chỗ, không sai một ly.

Nhưng bây giờ.

Cửa hàng đồ chơi vẫn là cửa hàng đồ chơi đó!

Kệ trưng bày vẫn là kệ trưng bày đó!

Nhưng những chú búp bê mèo Kha Kha đáng lẽ phải được bày trên đó thì không thấy đâu cả!

Cảm giác xa lạ đột ngột ập đến.

Kiến Lâm Huyền cảm thấy hơi ngạt thở!

“Đây vẫn là giấc mơ của mình sao?”

Lâm Huyền đột ngột quay đầu lại.

Phát hiện ra người bán hàng đang đứng sau mình nở nụ cười.

“Thưa anh, anh cần gì ạ?”

“… Tôi muốn mua một con búp bê mèo Kha Kha, trước đây vẫn bày ở đây.”

“Mèo Kha Kha?”

Người bán hàng nghiêng đầu.

Vẻ mặt đầy khó hiểu:

“Thưa anh, anh có nhầm không?”

“Cửa hàng chúng tôi… Chưa bao giờ bán thứ gì tên là mèo Kha Kha cả!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận