Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 4: Cuốn Sách Này Lấy Được Từ Trong Tay Tiền Bối

Tương truyền vạn năm trước, sau thành Bình Giang có ngọn núi lớn tên là Thanh Sơn.

Núi cao hòa vào mây, giống như kình thiên.

Về sau bị một vị tuyệt thế cao thủ, dùng kiếm chém ngang qua, san bằng Thanh Sơn, rồi ở đây dựng nên tông môn.

Đặt tên là Thanh Sơn môn.

Truyền từ đời này sang đời khác, mặc dù đời sau không bằng đời trước, nhưng nhiều năm qua đối với nhiều người Thanh Sơn môn vẫn là thánh địa tu luyện.

Trong một tòa đại điện hùng vĩ.

Lạc Lan Tuyết chạy đến cùng với vẻ mặt lo lắng.

“Đệ tử cầu kiến sư tôn.” Lạc Lan Tuyết quỳ gối ở trước cửa ra vào, cung kính hô.

“Tuyết nhi, sao ngươi lại đường đột như thế, làm phiền vi sư đang bế quan?” Ngay sau đó, một âm thanh uy nghiêm từ trong đại điện truyền ra, bên trong âm thanh còn mang theo sự tức giận, đan xen trong đó là một chút mỏi mệt.

Nghe thấy thế, trong lòng Lạc Lan Tuyết cảm giác khó chịu.

Nửa tháng sau sư tôn sẽ giao đấu cùng với lão tổ Huyền Vũ tông, thực lực lại thua hắn một đoạn, huống chi Huyền Vũ lão tổ là một người hung tàn độc ác, khó trách sư tôn vẫn còn bế quan đến lúc này.

Nhưng nghĩ tới điều này, Lạc Lan Tuyết càng thêm không thể đợi được nữa, “Sư tôn, đệ tử có chuyện quan trọng cần cầu kiến, chuyện này có lẽ sẽ là cơ hội cho ngài đánh bại Huyền Vũ lão tổ.”

“Cơ hội đánh bại Huyền Vũ lão tổ?”

Thanh Sơn lão tổ đầu tiên là hơi cả kinh, sau đó giọng nói liền biến thành tức giận.

“Bình thường ta dạy ngươi thế nào, sao ngươi lại có thể mạnh miệng nói như thế. Ta cùng với Huyền Vũ lão tổ giao đấu, há lại chuyện mà đám hậu bối các ngươi có thể xen vào?”

“Ngươi về đi!”

“Chớ quấy rầy ta nữa.”

“Sư tôn, đệ tử không dám nói khoác.” Lạc Lan Tuyết liền vội vàng cúi thấp đầu, lo lắng nói: “Thỉnh sư tôn nhất định cho ta tiếp kiến.”

Bên trong đại điện bỗng trở nên yên lặng, sau đó một giọng nói uy nghiêm truyền ra.

“Trong lúc bế quan mà ngươi cứ làm phiền ta, nếu sự việc không đúng như ngươi nói, đừng trách vi sư không nể tình ngươi.”

Giọng nói vừa cất lên, cửa điện cũng liền mở ra.

Lạc Lan Tuyết như trút được gánh nặng, thờ dài một hơi, hai tay cung kính nâng võ thư đi vào trong đại điện.

Nàng đã được gặp Thanh Sơn lão tổ đúng như ý nguyện.

Thanh Sơn lão tổ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vẻ tức giận cũng vơi dần đi, nghe Lạc Lan Tuyết trình bày mọi chuyện, trên gương mặt của hắn lộ vẻ ngờ vực.

“Ngươi nói là một phàm nhân sao?” Thanh Sơn lão tổ hỏi.

“Hừ, nói bậy nói bạ.”

Thanh Sơn lão tổ tức giận nói: “Nếu thành Bình Giang thật sự có một cao thủ như vậy, ta đường đường là Thanh Sơn lão tổ làm sao mà không biết? Còn võ ý này, thực sự là nực cười.”

“Thỉnh sư tôn hãy tin ta, cuốn sách này chính là từ trong tay vị tiền bối kia, sư tôn xem xong liền biết.” Lạc Lan Tuyết vội vàng nói.

“Hừ!”

Thanh Sơn lão tổ hừ nhẹ một tiếng, bàn tay vung lên, ngay lập tức quyển võ thư xuất hiện ở trên tay hắn.

Ánh mắt hắn lướt qua một chút, trên mặt liền lộ ra vẻ khinh thường.

Cả quyển sách bình thường không có gì đặc biệt, cũng không có chỗ nào xuất chúng, càng không ẩn chứa nửa điểm năng lượng.

Nếu không phải Lạc Lan Tuyết là một trong những ái đồ mà hắn coi trọng nhất, thì có lẽ bây giờ hắn đã sớm một chưởng đánh bay ra ngoài, càng sẽ không lãng phí thời gian trên một quyển sách nát.

“Xin sư tôn lật ra xem một chút.” Lạc Lan Tuyết vội vành lên tiếng, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vẫn không quên nhắc nhở, “Còn xin sư tôn nhất thiết phải điều chỉnh tâm cảnh, cẩn thận gặp phải phản phệ.”

Nghe vậy, sắc mặt Thanh Sơn lão tổ lộ vẻ mất kiên nhẫn, sau đó tuỳ ý lật võ thư ra xem.

Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi.

Hắn ngồi thẳng người lại.

Trong lúc bất chợt, cơ thể bỗng nhiên run rẩy.

Chấn kinh, rung động, không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt há hốc mồm,… Một loạt biểu cảm không ngừng biến hoá trên gương mặt hắn, nhưng dù cho như thế, cũng không cách nào biểu đạt được tâm tình của hắn vào lúc này.

Giống như từng đợt sóng lớn đang cuồn cuộn trong cơ thể, khó mà bình tĩnh được.

Hắn thật sự không ngờ tới, chuyện mà Lạc Lan Tuyết nói lại là sự thật, quyển sách nát bình thường không có gì đặc biệt này, vậy mà bên trong thật sự có chứa võ ý cao ngút trời.

Ngay khi hắn mở quyển sách này ra, hắn giống như đắm chìm vào một thế giới khác. Một cao thủ Võ Linh như Thanh Sơn lão tổ, lại cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé trước quyển sách chứa nhiều sức mạnh ở bên trong như thế.

Đến tột cùng là người như thế nào, mới có thể vẽ ra một quyển kỳ thư như vậy?

Điều càng khiến người ta khó có thể tin chính là, bút mực cùng bút họa trên đó rất nhỏ, rõ ràng là người này chỉ tùy ý vẽ. Một tác phẩm được tùy ý sáng tác, liền chứa võ ý khiến cho người ta khó tin, tu vi của người này, rốt cuộc thâm sâu đến nhường nào?

Lạc Lan Tuyết nhìn ánh mắt của Thanh Sơn lão tổ, không khỏi cười khổ.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy quyển sách này, chẳng phải cũng như vậy sao?

Điều này càng khiến những suy nghĩ trong lòng nàng càng thêm kiên định, tên thanh niên nằm ở trên ghế cầm quạt hương bồ kia, chắc chắn là tuyệt thế cao thủ lánh đời.

Nhưng càng là như thế, trong lòng nàng lại khó bình tĩnh được.

Một bên hưng phấn vì Thanh Sơn môn có được kỳ ngộ, một bên khác, trong lòng càng thêm thấp thỏm, khóe mắt mang theo vẻ lo lắng cùng sợ hãi…

“Ha ha ha ha…”

Đúng lúc này, Thanh Sơn lão tổ đột nhiên cười lớn, tóc hắn bay lên, cả người đột nhiên tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mãnh liệt.

Chỉ thấy hắn bay vút lên từ trên bồ đoàn, tựa như hỏa tiễn, phá vỡ nóc phòng, bay thẳng lên không trung.

Giờ khắc này, trên bầu trời Thanh Sơn môn tầng mây phun trào, mưa gió nổi lên.

Một lát sau mưa to trút xuống, vô số linh khí hội tụ về phía Thanh Sơn lão tổ, cơ thể của hắn tựa như một mặt trời nhỏ nóng bỏng ở giữa không trung, lập lòe ánh sáng chói mắt ở trong mưa.

“Cái gì?”

“Sư tôn thế mà đột phá rồi sao?”

Lạc Lan Tuyết kinh ngạc che đi cặp môi đỏ mọng, kinh hỉ và khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Toàn bộ Thanh Sơn môn cũng trở nên vô cùng náo loạn.

……

“Cũng không biết tên hỗn đản nào lại kiếm chuyện, lão tử vừa phơi quần áo còn chưa kịp khô đâu.” Nằm ở trên ghế nằm, Dịch Phong lộ ra vẻ không vui, miệng chửi ầm cả lên.

Mặc dù hắn chưa ăn qua thịt heo, thế nhưng heo chạy thì đã thấy rồi.

Mặc dù chưa từng thấy động tĩnh lớn như vậy, nhưng Dịch Phong cũng biết là do tu sĩ gây ra.

“Chung Thanh, trung bình tấn thế nào rồi?”

Sau khi thu quần áo lại, Dịch Phong nhìn về phía Chung Thanh đang trực tiếp bước vào huấn luyện.

Bây giờ hắn đang đứng trung bình tấn, cũng không biết đã kiên trì bao lâu, thân thể gầy yếu run rẩy, mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn kiên trì.

“Đây thật là một hạt giống tốt, đáng tiếc đây là thế giới tu luyện, nếu như ở kiếp trước, thì ngươi chắc chắn trở thành Lý Tiểu Long thứ hai!”

Nghĩ đến đây, Dịch Phong liền không nhịn được chửi thầm.

Mẹ nó một cái thế giới tu luyện, cho hắn một cái hệ thống luyện võ, thực sự là khuyết điểm.

“Chung Thanh à, nghỉ ngơi một chút, sang bên kia mua hai bát mì thịt bò về đây!” Luyện võ thì luyện võ cũng không phải tử luyện, phải để cái khổ cùng cái nhàn kết hợp, cho nên Dịch Phong lập tức nói.

“Dạ, sư tôn.”

Chung Thanh xoa xoa mồ hôi trên trán, liền mặc kệ mưa to chạy tới quán mì thịt bò đối diện.

Trong lúc chờ đợi gã sai vặt, Chung Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, nhìn đến nhập thần, cho đến khi gã sai vặt làm xong mì thịt bò, hô mấy câu, hắn mới phản ứng lại.

“Ai, đứa nhỏ này…”

Dịch Phong lắc đầu.

Hắn nhìn ra, Chung Thanh vẫn còn chấp niệm rất lớn đối với việc tu luyện, hắn ở lại nơi này, e rằng chỉ muốn báo đáp ân tình của mình.

Đáng tiếc, thiên phú của hắn chỉ có tới đó, tư chất như vậy căn bản là không thể vào được Thanh Sơn môn.

“Ài, vi sư cũng không có biện pháp, nếu vi sư có thể quen biết hai người của Thanh Sơn môn, có lẽ cũng có thể giúp ngươi đi cửa sau một chút!”

“Thế nhưng tiếc rằng vi sư cũng chỉ là một phàm nhân!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận