Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 5: Ta Đoán Hắn Là Một Lão Quái Vật Siêu Cấp

Thời gian ròng rã một ngày, Thanh Sơn lão tổ từ Võ Linh cảnh, bước vào Võ Vương cảnh.

Một bước này, liền giống như cá chép vượt long môn.

So với toàn bộ giới tu luyện Nam Sa, cũng là tồn tại ở phía trước.

“Ha ha ha… Huyền Vũ ơi là Huyền Vũ, ngươi ép ta không thể không quyết đấu với ngươi, nhưng nếu ngươi biết bây giờ ta đột phá Võ Vương cảnh, không biết ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào.”

Trên mặt Thanh Sơn lão tổ biến đổi từ ủ rũ thành vinh quang, phấn khởi.

“Chúc mừng sư tôn đột phá Võ Vương cảnh.”

Bên dưới, Lạc Lan Tuyết cung kính quỳ trên mặt đất.

Thanh Sơn lão tổ lắc mình lướt qua, hai tay đỡ Lạc Lan Tuyết dậy, cười híp mắt nói: “Tuyết nhi, ngươi mau đứng dậy đi. Lúc trước là vi sư trách oan ngươi, Lạc Lan Tuyết ngươi là đại công thần của Thanh Sơn môn ta, ta sẽ ghi tên ngươi vào sử sách Thanh Sơn môn.”

“Sư tôn nói quá lời rồi, đây vốn là chuyện Tuyết nhi nên làm.” Lạc Lan Tuyết nói.

“Đúng, trước đó quá bận rộn việc đột phá, ngươi nhanh nói cho vi sư, phàm nhân kia… Không, tiền bối, hắn rốt cuộc là người như thế nào?” Thanh Sơn lão tổ nhẹ nhàng vuốt võ thư trong tay, hỏi Lạc Lan Tuyết.

“Hắn nhìn rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, khí chất rất không bình thường…” Lạc Lan Tuyết dần dần phóng đại thân ảnh kia, nhân cơ hội nói: “Lúc đó cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, hành vi cử chỉ của hắn đều lộ ra một cảm giác của một đại tông sư…”

Thanh Sơn lão tổ híp mắt, cẩn thận cân nhắc lời nói của Lạc Lan Tuyết: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Hắn mở một cái tiểu võ quán, bày bán rất nhiều võ thư…” Lạc Lan Tuyết lại bổ sung.

“Rất nhiều võ thư?”

Thanh Sơn lão tổ hụt hơi một cái, mở to miệng.

Lạc Lan Tuyết trịnh trọng gật đầu.

“Tuyết nhi à, ngươi ngàn vạn lần chớ nhìn người này trẻ tuổi, căn cứ vào sự miêu tả của ngươi, ta suy đoán hắn là một lão quái vật siêu cấp.” Thanh Sơn lão tổ trịnh trọng nói: “Hơn nữa ta phỏng đoán sơ qua tu vi của hắn, hẳn là Võ Hoàng cảnh!”

“Võ Hoàng…”

Nghe thấy câu này, Lạc Lan Tuyết giật nảy cả mình.

Thế giới này đa phần dùng võ tu, được chia thành Võ Giả, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Đế.

Ở trong toàn bộ các tông môn cảnh giới Võ Hoàng đã trở thành trụ cột rồi, nhưng đến loại tồn tại này đã là phượng mao lân giác, dù sao thì các cảnh giới phía sau đa phần chỉ được xem như truyền thuyết.

Trước đây, Thanh Sơn lão tổ tông, một kiếm mở môn phái, cũng chỉ có tu vi Võ Hoàng!

“Bất quá, đây cũng là suy đoán đầu tiên của vi sư, cụ thể như thế nào, còn cần phải bái kiến vị tiền bối này mới biết được.” Thanh Sơn lão tổ nghĩ sâu tính kỹ nói: “Như vậy đi Tuyết nhi, ngươi cùng ta xuống núi, đi bái kiến vị tiền bối này.”

Nghe vậy.

Thân thể xinh đẹp của Lạc Lan Tuyết run lên, ấp a ấp úng nói: “Sư tôn, ta… ta…”

“Thế nào?” Thanh Sơn lão tổ cau mày nói.

“Ta chỉ sợ, đã đắc tội vị tiền bối này!”

Cuối cùng, khóe mắt của Lạc Lan Tuyết mang theo sầu lo phóng thích toàn bộ ra ngoài, trên mặt đầy sự hối hận, ruột cũng hối hận đến xanh rồi.

Mấy ngày nay, khỏi phải nói trong nội tâm nàng phức tạp, rối rắm cỡ nào.

Đè nặng làm cho nàng không thở nổi.

Mặc dù Thanh Sơn lão tổ đột phá, nguy cơ của tông môn có thể được phá giải, thế nhưng khi nhớ lại hôm đó nàng bất kính ở trước võ quán, trong lòng chứa đầy một mảnh tro lạnh.

Dưới sự ép hỏi của Thanh Sơn lão tổ, Lạc Lan Tuyết mới thấp thỏm kể lại chuyện xảy ra ở trước sạp kia.

Thanh Sơn lão tổ nghe thấy thế liền biến sắc.

“Sư tôn, ta sai rồi.”

Thấy thế, đầu Lạc Lan Tuyết đập nặng xuống đất, nước mắt như muốn chảy ra: “Lúc đó ta thật sự cho rằng hắn chỉ là một phàm nhân, căn bản không biết hắn là một cao nhân lánh đời!”

“Hừ!”

Sắc mặt Thanh Sơn lão tổ tái nhợt, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà chỉ vào Lạc Lan Tuyết, “Ngươi đó, ngươi, cho dù hắn chỉ là một phàm nhân, ngươi cũng không thể cho hắn một kim tệ được!”

“Ta, thế nhưng lúc đó trên người ta chỉ có một kim tệ!” Lạc Lan Tuyết lo lắng giải thích nói: “Hơn nữa lúc đó ta nghĩ, sau này có cơ hội gặp lại ta sẽ cho hắn thêm. Chưa kể, lúc đó trong lòng ta chỉ nghĩ tới chuyện sư tôn ngài cùng Huyền Vũ lão tổ giao đấu, cho nên mới nhất thời phạm phải sai lầm lớn.”

Thanh Sơn lão tổ trầm mặc.

Nguyên lai tưởng rằng Thanh Sơn môn hồng phúc, bây giờ lại nháo thành như vậy, sơ sẩy một cái, Thanh Sơn môn của hắn có thể bởi vì vậy mà bị diệt môn.

“Ngươi có thể còn sống trở về, mạng cũng thật lớn nha!” Thanh Sơn lão tổ cảm khái nói.

Lạc Lan Tuyết rưng rưng nước mắt, trong lòng tràn đầy khổ tâm.

Ai nói không phải đâu.

Hồi tưởng lại, nàng căn bản đã đi qua Quỷ Môn quan một lượt, nói không chừng bởi vì vậy mà liên lụy toàn bộ Thanh Sơn môn.

“Cũng may có tiểu sư muội ở đó.” Lạc Lan Tuyết cảm thấy may mắn nói: “Mặc dù ta chỉ cho tiền bối kia một kim tệ, nhưng mà tiền bối kia cũng không truy cứu, còn nói coi như là tặng sách cho tiểu sư muội, đoán chừng là thấy tiểu sư muội đáng yêu, lúc đó mới tha cho ta một mạng!”

“Cho nên, chuyện bái kiến tiền bối, vẫn nên một mình sư tôn đi là được rồi.” Lạc Lan Tuyết buồn bã nói.

Thanh Sơn lão tổ suy đi nghĩ lại, sau đó trịnh trọng lắc đầu: “Ngươi không những không thể không đi, mà còn nhất định phải đi.”

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Lan Tuyết mở ra.

“Nhưng mà sư tôn, lỡ như ta khiến cho vị tiền bối kia phẫn nộ, trái lại còn liên lụy Thanh Sơn môn, hậu quả này… Cho nên ta thấy ta vẫn nên là trốn đi thì hơn!” Lạc Lan Tuyết ngẩng đầu hỏi.

“Hừ, ngươi biết cái gì?” Thanh Sơn lão tổ dạy dỗ: “Lấy nhãn lực của vị tiền bối kia, ngươi cho rằng ngươi không đi, hắn cũng không biết ngươi là đệ tử của Thanh Sơn lão tổ ta và Thanh Sơn môn à?”

Nghe vậy, thân thể xinh đẹp của Lạc Lan Tuyết lại run lên.

“Hơn nữa, nếu lúc đó vị tiền bối này không ra tay với ngươi, thì đã nói rõ rằng hắn cũng không đem chuyện nhỏ nhặt đó ở trong lòng.” Thanh Sơn lão tổ vuốt vuốt râu nói: “Lấy thân phận của hắn, nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta đi bồi tội với hắn, thậm chí hắn còn khinh thường tính toán đối với bọn tiểu bối như các ngươi.”

“Ngược lại, nếu như chúng ta ở sau lưng làm xằng làm bậy như một tên hề nhảy nhót, thì mới thật sự chọc giận vị tiền bối kia.”

“Sư tôn giáo huấn có lý, đệ tử xin chịu đòn nhận tội, tùy ý tiền bối kia xử trí.” Lạc Lan Tuyết cắn răng, gật đầu nói.

Sau đó, Thanh Sơn lão tổ một tay nhấc Lạc Lan Tuyết lên, hóa thành hai đạo lưu quang hướng thành Bình Giang mà đi.

……

Bạn cần đăng nhập để bình luận