Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đấu Phá Thương Khung

Chương 18: Huyền Giai Cao Cấp Đấu Kỹ: Bát Cực Băng

Mặc kệ ánh mắt âm lãnh phía sau lưng, Tiêu Viêm cầm quyển trục đến đăng ký với nhân viên quản lý đấu kỹ đường, rồi cùng Huân Nhi vui vẻ trò chuyện, chậm rãi rời đi.
"Thằng nhãi ranh, ngươi đợi đấy! Chờ ngươi bị phân phối ra khỏi gia tộc, ta có thừa thời gian thu thập ngươi! Mất đi sự bảo hộ của tộc trưởng, ngươi không bằng một con chó!" Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm khuất dần, Tiêu Ninh nghiến răng nghiến lợi, vung tay đánh một chưởng vào giá sách bên cạnh, để lại một vết lõm nhạt.
Rời khỏi đấu kỹ đường, Tiêu Viêm cùng Huân Nhi cao hứng ra sau núi chơi đùa cả buổi chiều. Đến khi trời tối dần, hắn mới trở về phòng.
Vừa về đến phòng, đóng cửa lại, Tiêu Viêm liền thả lỏng hai vai. Đặt quyển trục lên bàn, hắn cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, có chút lo lắng cho hậu quả sau này mà cười khổ: "Con bé Huân Nhi này, thật sự là quá "khó đỡ" rồi."
"Tiểu nha đầu này, lai lịch có vẻ không tầm thường." Âm thanh của Dược Lão đột nhiên vang lên trong phòng.
Uể oải ngước mắt nhìn Dược Lão xuất hiện như ma quỷ, Tiêu Viêm lười nhác hỏi: "Sư phụ biết lai lịch của nàng?"
"Hắc hắc, cũng biết một chút..." Dược Lão nheo mắt, cười hắc hắc, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Tiêu Viêm, lại đột ngột chặn lại: "Ngươi đừng hỏi. Bây giờ ngươi có biết, cũng chẳng có ích gì. Không bằng đừng hỏi, thì tốt hơn. Ta chỉ có thể nói, bối cảnh của tiểu nha đầu kia rất mạnh."
Khinh bỉ liếc mắt, Tiêu Viêm chỉ biết tức giận mà giơ ngón giữa về phía Dược Lão.
"Ngươi mang mấy thứ rác rưởi này về làm gì? Sợ tinh lực dư thừa sao?" Dược Lão tiến đến trước bàn, tùy ý lật lật bó quyển trục, ngạc nhiên hỏi.
"Đồ rác rưởi?" Nhếch môi, Tiêu Viêm bất lực rên rỉ: "Ta bây giờ ngoài Hấp Chưởng ra, không biết đấu kỹ gì khác. Từ trước đến nay chỉ biết vùi đầu khổ luyện đấu khí, chưa từng học đấu kỹ. Mà trong gia tộc cũng chỉ có mấy thứ Hoàng giai đấu kỹ này là có thể tùy tiện học, không học những thứ này, thì ta lấy gì mà đấu với người khác trong nghi lễ thành nhân?"
"Hừ, cũng chỉ là muốn moi đấu kỹ từ trong tay ta mà thôi..." Đôi mắt già nua khinh thường nhìn Tiêu Viêm, Dược Lão tinh minh đã nhìn thấu mục đích của hắn.
Bị vạch trần tâm tư, Tiêu Viêm cũng không xấu hổ, nhún vai, đôi mắt háo hức nhìn Dược Lão.
"Đấu kỹ thì có gì hay ho? Đợi ngươi học xong luyện dược thuật, trực tiếp có người tranh nhau đến tận cửa tặng cho ngươi." Dược Lão cười nhạt, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u oán của Tiêu Viêm.
"Nhưng bây giờ ta cần đấu kỹ cao cấp, sư phụ!" Tiêu Viêm phiền muộn nói.
Nhìn bộ dạng buồn bực của Tiêu Viêm, Dược Lão cười lớn hai tiếng, lắc đầu, rồi hài hước nói: "Được rồi, ai bảo ta thu một đồ đệ đáng thương như ngươi? Để cho ngươi không bị người ta đánh thành tàn phế, ta dạy ngươi vài thứ vậy."
Nghe lời Dược Lão nói, Tiêu Viêm tinh thần chấn động. Cậu rất tò mò, vị sư phụ thần bí này cuối cùng có thể đem ra đấu kỹ đẳng cấp nào.
"Hấp Chưởng của ngươi tuy là Huyền giai đấu kỹ, nhưng có chút hữu danh vô thực. Với thực lực hiện tại của ngươi, ta sẽ dạy ngươi một loại Huyền giai đấu kỹ nổi danh nhờ lực công kích. Đấu kỹ này không yêu cầu cao, Ngũ Đoạn Đấu Khí là có thể phát huy một chút uy lực rồi." Dược Lão cười mỉm.
"Huyền giai cấp bậc nào?" Nghe Dược Lão nói là Huyền giai đấu kỹ, hai mắt Tiêu Viêm sáng lên, liếm môi, vội vàng hỏi.
"Là Huyền giai cao cấp. Ta nhớ đấu kỹ này hồi đó có người khóc lóc cầu xin ta nhận lấy, nhưng ta không có hứng thú với những thứ như vậy. Nếu không phải là ta không muốn chuốc lấy phiền toái, ta đã không đồng ý luyện chế đan dược cho hắn." Dược Lão thản nhiên nói, như đang nói về những thứ rác rưởi đầy đường.
"Huyền giai cao cấp? Khóc lóc cầu xin ngươi nhận lấy?" Đầu óc Tiêu Viêm có chút mơ hồ, trong lòng cũng có chút bị đả kích. Đấu kỹ được xưng tụng là gia tộc tuyệt học trong gia tộc của hắn, cũng chỉ là Huyền giai trung cấp. Vậy mà Dược Lão tùy tiện đem ra, lại là Huyền giai cao cấp. Sự khác biệt đẳng cấp kinh khủng này khiến Tiêu Viêm dở khóc dở cười.
"Nhắm mắt, ngưng thần, ta truyền cho ngươi." Dược Lão tùy ý phân phó một câu, giơ ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào trán Tiêu Viêm.
Đầu óc đau đớn một trận, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy một lượng tin tức khổng lồ tràn vào não. Tin tức ập đến đột ngột khiến đầu óc Tiêu Viêm có chút căng trướng.
"Bát Cực Băng, Huyền giai cao cấp đấu kỹ, cận thân công kích. Nổi danh nhờ công kích lực mạnh mẽ, luyện đến đại thành, công kích sẽ ẩn chứa tám lớp kình khí. Tám lớp kình khí điệp gia, uy lực có thể so với Địa giai sơ cấp đấu kỹ!"
Đầu óc từ từ tỉnh táo lại, Tiêu Viêm kiểm tra kỹ càng mớ tư liệu, mất đến nửa ngày sau, mới khẽ hít vào một hơi khí lạnh. Lực công kích có thể so với Địa giai sơ cấp đấu kỹ? Trên Đấu Khí đại lục, dù là công pháp hay đấu kỹ, Huyền giai và Địa giai khác biệt nhau như trời và đất, không thể so sánh. Vậy mà Bát Cực Băng chỉ là Huyền giai cao cấp, lại có thể tự xưng về phương diện lực công kích, có thể so với Địa giai đấu kỹ, điều này khiến Tiêu Viêm không khỏi rung động.
Nuốt một ngụm nước miếng, Tiêu Viêm đăm đăm nhìn. Nếu thực sự có thể học được đấu kỹ này, e rằng chỉ với Tứ Đoạn Đấu Khí của bản thân, hắn có thể đánh cho tên Tiêu Ninh hợm hĩnh kia rụng hết răng.
"Đừng đứng đơ ra đó. Tuy Bát Cực Băng không đòi hỏi cao về đấu khí, nhưng lại đòi hỏi rất cao về cường độ nhục thể. Đây là loại cận thân đấu kỹ, nhìn tay chân gầy guộc của ngươi, nếu cứ cố sử dụng, chỉ sợ cơ thể ngươi đứt đoạn trước khi đối thủ gục ngã." Lời nói của Dược Lão như dội một gáo nước lạnh vào Tiêu Viêm, khiến bao nhiêu kích động tan biến hết.
"Phải làm thế nào để tăng cường độ nhục thể?" Sau một hồi im lặng, Tiêu Viêm vội vàng hỏi.
"Đấu khí là loại năng lượng tốt nhất để luyện tập nhục thể. Đấu khí càng mạnh lên, thì nhục thể cũng theo đó mà mạnh lên. Đương nhiên, nếu muốn nhanh hơn, còn cần kích thích từ ngoại vật." Dược Lão nheo mắt, trong đôi mắt già nua dường như có chút ác ý.
"Ngoại vật kích thích là như thế nào?" Nhìn Dược Lão cười gian, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
"Bị đánh! Bị đánh càng nặng càng tốt!" Dược Lão cười âm hiểm, còn khuôn mặt Tiêu Viêm thì cứng đờ.

Bình Luận

0 Thảo luận