Rón rén bước vào phòng, Tiêu Viêm nhanh chóng đóng cửa, rồi chạy đến góc phòng, lấy ra một đống dược liệu và vài viên ma tinh, cẩn thận cất vào ngăn tủ. Hít sâu mùi dược liệu trên tay, hắn khẽ cười, thở phào nhẹ nhõm.
Để dốc lòng tu luyện, Tiêu Viêm lần này đã mua đủ dược liệu dùng trong tám tháng. Xem ra, những ngày còn lại trong năm hắn định trải qua trong khổ tu.
Thân mật vỗ vỗ ngăn tủ, khóe miệng Tiêu Viêm giật giật. Hắn đi đến cạnh giường, thả lỏng người nằm xuống. Hơn nửa ngày bôn ba khiến hắn có chút mệt mỏi.
“Viêm Nhi, có trong đó không?” Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá tan sự mơ màng của Tiêu Viêm.
Dụi mắt, Tiêu Viêm nhảy xuống giường, mở cửa phòng. Thấy Tiêu Chiến đứng ngoài, hắn gãi đầu, cười hỏi: “Phụ thân, có việc gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tìm con? Tiểu tử này, trốn ta hai tháng.” Tiêu Chiến thân mật vỗ đầu Tiêu Viêm, cười mắng.
Nhìn nụ cười hiền hòa của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm cảm động, không biết nói gì.
“Vẫn còn tự trách chuyện đó sao? Ha ha, nàng không chấp nhận con trai ta là tổn thất của nàng, không có gì đáng buồn. Một đại trượng phu lại mang bộ dáng của một tiểu nữ nhân. Ta biết, con trai của Tiêu Chiến ta không phải là phế vật!” Tiêu Chiến hào sảng nói.
“Ha ha, phụ thân, ba năm sau, Viêm Nhi sẽ tự mình đến Vân Lam Tông.” Tiêu Viêm cười, nhẹ giọng nói.
Tiêu Chiến thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, chần chừ nói: “Phụ thân cũng không sao, con… thực sự định đi? Phụ thân không phải nói con kém Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng thực lực của Vân Lam Tông…”
Tiêu Viêm mỉm cười, gật đầu, môi vẽ thành một đường kiên nghị: “Phụ thân, có một số việc không thể tránh. Là nam nhân, con phải gánh vác.”
“Ha ha, tính tình này rất giống ta. Hai ca ca của con biết con hiểu chuyện chắc sẽ rất vui.” Tiêu Chiến vui mừng trước sự kiên quyết của Tiêu Viêm, khẽ thở dài rồi gật đầu mạnh: “Được, phụ thân sẽ chờ con trai ta đòi lại danh dự! Ta muốn Nạp Lan Túc lão hỗn đản đó mang sính lễ đến cầu ta thu hồi hưu thư!”
Tiêu Viêm gật đầu, bật cười.
“Cái này, cho con, coi như là phụ thân tài trợ!” Tiêu Chiến lấy ra một chiếc bình ngọc trắng đưa cho Tiêu Viêm.
Nhìn vật đã được trao đi trao lại vài lần này, Tiêu Viêm dở khóc dở cười, nhưng vẫn giữ vẻ nghi hoặc: “Phụ thân, đây là?”
“Trúc Cơ Linh Dịch, giúp tăng tốc độ tu luyện đấu khí, hôm nay đấu giá được.” Tiêu Chiến cười nói.
“Chắc tốn không ít tiền?” Nhận lấy bình ngọc trắng, Tiêu Viêm cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Bốn vạn kim tệ, nhưng nó hữu dụng với con thì đáng giá.” Tiêu Chiến không để ý cười nói.
“Người dùng bốn vạn kim tệ mua Trúc Cơ Linh Dịch cho con, mấy vị trưởng lão chắc sẽ kiếm cớ gây sự.” Tiêu Viêm cười khổ.
“Hừ, ta mới là tộc trưởng, bọn họ chỉ dám dùng miệng lưỡi.” Tiêu Chiến hừ lạnh.
“Phụ thân, cảm ơn người. Lễ thành nhân một năm sau, con sẽ khiến bọn họ im miệng.” Tiêu Viêm khẽ cười.
“Được, ta chờ ngày con trai ta lột xác!” Tiêu Chiến vui mừng trước sự tự tin của Tiêu Viêm, cười lớn nói.
“Tốt lắm, không làm phiền con nghỉ ngơi nữa. Có việc gì thì tìm phụ thân, đều là người nhà, không có gì phải ngại.” Tiêu Chiến vẫy tay, xoay người đi về phía tiền viện.
“Mẹ nó, còn phải đi đối phó mấy lão già đó. Tiêu có bốn vạn kim tệ thôi mà, làm như tao ăn bớt tiền mua quan tài của chúng nó không bằng.” Tiếng mắng nhỏ của Tiêu Chiến vọng lại trong bóng đêm.
Nhìn Tiêu Chiến khuất bóng, Tiêu Viêm sờ mũi, mỉm cười: “Yên tâm đi, phụ thân, con sẽ dùng sự thật để khiến đám người đó im miệng. Ba năm trước, con đã khiến chúng ngưỡng mộ, ba năm sau, con cũng sẽ làm được!”
Đứng ở cửa một lát, Tiêu Viêm cất bình ngọc nhỏ, liếc nhìn góc tường, hài hước nói: “Huân Nhi, nghe lén người khác vui lắm sao?”
“Tiêu Viêm ca ca, giác quan thật nhạy bén.” Một thiếu nữ mặc váy tím xuất hiện từ góc tường, ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ nụ cười.
Nhìn nụ cười của thiếu nữ, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiêu Viêm ca ca buổi chiều đi đâu vậy?” Huân Nhi nhẹ nhàng bước tới, cười hỏi.
“Tùy tiện đi dạo thôi.”
“Thật không?” Đôi mắt như nước thu thăm dò từ trên xuống dưới. Huân Nhi bỗng nhiên bước thêm một bước, khẽ kiễng chân, mũi khẽ nhíu: “Có mùi của phụ nữ.”
“Khụ, đừng đùa, đâu ra mùi phụ nữ.” Khuôn mặt Tiêu Viêm khẽ đỏ lên, may mà trời tối nên thiếu nữ không nhìn rõ.
“Hì hì.” Huân Nhi có vẻ thích vẻ lúng túng của Tiêu Viêm, cười duyên một hồi. Một lát sau, tiếng cười ngừng lại, nàng hơi trầm mặc, ôn nhu nói: “Những lời Tiêu thúc thúc nói lúc nãy, ta cũng nghe thấy. Ta tin Tiêu Viêm ca ca… Nếu sau này thực sự muốn đến Vân Lam Tông, Huân Nhi có thể giúp đỡ…”
Nghe vậy, Tiêu Viêm chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Dưới ánh mắt không hề che giấu này, trên khuôn mặt thanh tú của Huân Nhi chậm rãi ửng hồng, nàng nhỏ giọng oán trách: “Tiêu Viêm ca ca, huynh nhìn gì vậy…”
“Ha ha, Huân Nhi cũng biết đỏ mặt, thật hiếm thấy.” Một lát sau, Tiêu Viêm bỗng nhiên cười nói.
Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, thầm nghĩ: “Ai bảo huynh nhìn người ta như vậy.”
“Tốt lắm, tốt lắm, tin tưởng Tiêu Viêm ca ca một chút. Vân Lam Tông tuy mạnh, nhưng ta còn trẻ, cái ta có là thời gian. Vân Vận dạy ra người như Nạp Lan Yên Nhiên cũng không giỏi giang gì.” Tiêu Viêm vuốt tóc thiếu nữ, cười nói.
“Được rồi, trời tối rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Tiêu Viêm phất tay, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể gật đầu, rồi chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Đi qua một hành lang, tiếng Tiêu Chiến và mấy vị trưởng lão tranh cãi bỗng vang lên, mục đích tranh cãi chính là việc sử dụng bốn vạn kim tệ kia.
Bước chân khựng lại, Huân Nhi khẽ nhíu mày, thở dài. Ngón tay thon dài khép lại, một tấm thẻ tử kim xuất hiện trong tay.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên tấm thẻ tử kim, thẻ hóa thành một luồng kim quang bắn vào căn phòng đang tranh cãi ồn ào.
Huân Nhi tùy ý liếc nhìn căn phòng bỗng im lặng, nhàn nhạt nói: “Tiền mua Trúc Cơ Linh Dịch, ta sẽ trả. Trong thẻ có mười vạn kim tệ, mấy vị trưởng lão không cần làm khó Tiêu thúc thúc nữa.”
Trong phòng im lặng như tờ. Một lát sau, mới có tiếng cười khổ của mấy vị trưởng lão vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận