Sáng sớm, sương trắng bao phủ phía sau đỉnh núi, mãi không tan. Gió nhẹ thổi qua, khẽ chạm vào thân thể tạo nên những âm thanh cộng hưởng.
Phía sau đỉnh núi, trong một khu rừng cây nhỏ bí mật, Tiêu Viêm hai chân cắm sâu vào bùn đất. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, thân thể trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, hiện lên những vệt xanh tím.
Sau lưng Tiêu Viêm, Dược Lão hóa thành trạng thái linh hồn, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Thần sắc thản nhiên nhìn Tiêu Viêm cắn răng kiên trì, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
Theo động tác của Dược Lão, không khí khẽ rung động. Một đạo đấu khí màu hồng từ bàn tay Dược Lão bắn ra, như một chiếc roi quất mạnh vào bả vai Tiêu Viêm, để lại những vệt xanh tím hằn sâu.
Khóe miệng run rẩy kịch liệt, Tiêu Viêm hít sâu một ngụm khí lạnh. Cậu cảm thấy bả vai mình dường như tê liệt, một cơn đau nhức thấu tim truyền đến. Dưới cơn đau này, hai chân Tiêu Viêm mềm nhũn, suýt chút nữa không trụ vững mà ngã xuống.
Vượt qua cơn đau đớn, trong cơ thể cấp tốc hình thành đấu khí màu bạc. Dưới sự kích thích của cơn đau, đấu khí màu bạc ngày càng thêm ngưng thực, lưu chuyển khắp các huyệt vị ở bả vai, mang theo một tia ấm áp, thẩm thấu vào cơ thể, lặng lẽ tiến hành cường hóa.
“Lại đến!” Cơn đau trên vai vừa dịu bớt, Dược Lão lại huy động đấu khí quất vào bả vai Tiêu Viêm. Khuôn mặt non nớt của Tiêu Viêm thể hiện nét kiên định, quật cường.
Nhìn sự kiên trì của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt già nua của Dược Lão thoáng hiện lên một tia vui mừng, khẽ gật đầu, bàn tay lại vung lên, đấu khí màu hồng lại bắn ra.
“Phanh, phanh, phanh…”
Bên trong rừng cây, những âm thanh vui buồn lẫn lộn với sự thống khổ vang vọng liên tiếp, không ngừng truyền ra.
Dược Lão ra tay cực kỳ có chừng mực. Mỗi lần công kích vừa vặn đạt tới giới hạn mà thân thể Tiêu Viêm có thể chịu đựng được, vừa không làm Tiêu Viêm bị thương nặng, vừa khiến cậu cảm nhận được nỗi đau.
Đấu khí đánh vào thân thể, cảm giác đau đớn toàn thân khiến cho khuôn mặt nhỏ của Tiêu Viêm trở nên thống khổ, vặn vẹo, méo mó.
Theo tay Dược Lão huy động, những vệt xanh tím trên cơ thể Tiêu Viêm ngày càng nhiều.
“Phanh!” Lại một đạo đấu khí bắn ra, như giọt nước tràn ly, cuối cùng Tiêu Viêm cũng đạt tới giới hạn chịu đựng của mình. Hai chân mềm nhũn, mệt mỏi ngã xuống.
Sau nửa ngày điều tức, mồ hôi lạnh trên trán vẫn còn đọng lại, Tiêu Viêm cười khổ hỏi: “Lão sư, thế nào rồi?”
“Cũng được, hôm nay tiếp được tám mươi tư đạo đấu khí, so với nửa tháng trước gấp chín lần, đích xác đã mạnh hơn nhiều.”
Dược Lão mỉm cười khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại kinh ngạc thán phục. Chỉ trong vòng nửa tháng, biểu hiện của Tiêu Viêm vượt ngoài dự kiến của lão. Hôm nay, vốn dĩ lão cho rằng bảy mươi đạo đấu khí đã là cực hạn của Tiêu Viêm, thế nhưng cậu lại kiên trì được đến đạo thứ tám mươi tư. Thật sự không thể không cảm thán trình độ nhẫn nại của tiểu tử này.
Nghe Dược Lão nói xong, Tiêu Viêm nhẹ nhõm thở dài một hơi, kiệt sức ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Sau một thời gian, đến khi thân mình hồi phục cảm giác, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lấy quần áo trên tảng đá1 mặc vào.
Những vết thương trên thân thể tiếp xúc với vải dệt khiến cho Tiêu Viêm lại cảm thấy đau đớn.
Lúc này, Dược Lão hóa thành một đạo ánh sáng chui vào bên trong2 chiếc nhẫn đen, lưu lại một câu nói đã nói nhiều lần: “Nhanh trở về dùng Trúc Cơ Linh Dịch ngâm mình, bằng không thân thể sẽ lưu lại bầm máu, sẽ khiến ngươi bị thương nặng.”
Thản nhiên gật đầu, mặc quần áo xong, Tiêu Viêm lập tức chạy nhanh xuống chân núi.
Trở lại phòng nhỏ, Tiêu Viêm nhanh chóng lột bỏ quần áo vì không thể chịu đựng thêm những cơn đau, nhảy luôn vào bồn gỗ đã chứa sẵn dung dịch màu xanh.
Dung dịch lạnh lẽo tràn vào những vết thương trên da thịt, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy thư sướng, hít sâu vài ngụm khí lạnh, cảm thấy như đang lơ lửng trên mây. Chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này, lười biếng nằm dài trong bồn gỗ, không động đậy.
Tiêu Viêm dựa vào thành bồn, hô hấp đều đều, bất giác phát ra tiếng ngáy, chìm vào giấc ngủ. Trải qua một hồi tra tấn thống khổ, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng được thả lỏng tinh thần và thân thể, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc Tiêu Viêm ngủ say, dung dịch màu xanh có chút khẽ xao động. Những tia năng lượng nhàn nhạt, ôn hòa theo lỗ chân lông, lặng lẽ tiến vào trong cơ thể, thanh trừ từng vết bầm máu, đồng thời không ngừng cải tạo và cường hóa cơ thể.
Chìm đắm trong giấc ngủ, bất tri bất giác thân thể Tiêu Viêm cũng được cường hóa theo.
Trong quá trình cường hóa và tu bổ thân thể, dung dịch màu xanh trong bồn gỗ dần dần phai nhạt. Hiển nhiên, dược lực ẩn chứa trong dung dịch đã sắp bị Tiêu Viêm hấp thu hết.
Không biết đã ngủ bao lâu, Tiêu Viêm chỉ biết khi tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời đã chiếu khắp phòng.
Cố gắng vận động thân thể, xương cốt trong người kêu răng rắc. Khi ngồi dậy cảm nhận được cả người tràn đầy sức sống, Tiêu Viêm không nhịn được kêu lên: “Thoải mái!”
Bước ra khỏi bồn gỗ, Tiêu Viêm bỗng nhiên phát hiện dung dịch từ màu xanh đã hoàn toàn biến thành trong suốt.
“Dược lực bị hấp thu hết rồi?” Sờ sờ mũi, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên tựa hồ nhớ ra cái gì đó, có chút hân hoan, chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận trạng thái đấu khí trong cơ thể.
Một lát sau, Tiêu Viêm mở mắt, song chưởng vung lên, nhẹ nhàng cười, không giấu được vẻ hỷ ý: “Rốt cuộc cũng đạt tới Ngũ Đoạn Đấu Khí!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận