Ai Bảo Hắn Tu Tiên
Chương 14: Đại Sư Tỷ Nói Rất Đúng
Giới tu tiên có chín thành chín tu sĩ là Luyện Khí kỳ, bởi vậy tu sĩ quen thuộc hơn với việc phân chia Luyện Khí kỳ một cách chi tiết, chia làm một đến chín tầng cảnh giới, sau đó mới là tiền trung hậu ba đẳng cấp nhỏ.
Vấn Đạo Tông thì lại khác, Luyện Khí kỳ đối với đệ tử Vấn Đạo Tông chẳng qua là ngưỡng cửa nhập môn, cần gì phải phân đẳng cấp cho ngưỡng cửa?
Vấn Đạo Tông chỉ có Luyện Khí kỳ, cũng không phân chia đẳng cấp nhỏ.
“Những người khác cũng là dẫn khí nhập thể như vậy sao?”
Lục Dương hiếu kì, nếu ai cũng tu luyện như vậy, tại sao tiến độ của mình lại chậm nhất?
Vân Chi lắc đầu: “Phương thức tu luyện của ngươi là của tiên dân thượng cổ, tiên dân thượng cổ cảm ứng tự nhiên, thiên nhân hợp nhất, dẫn linh khí vào tự thân, trở thành người tu hành.”
Tu luyện lúc ban đầu tự nhiên không cần tiền bối chỉ đạo, cũng không có chuyện xuất hiện công pháp bí tịch, có chỉ là không ngừng cảm ngộ cùng với dùng thân thử nghiệm.
“Về phần kinh mạch, tại thời điểm ngâm mình trong nước thuốc, kinh mạch của ngươi đã khai thông hết, linh khí thông suốt. Dưới trạng thái thiên nhân hợp nhất, linh khí theo cảm giác của ngươi vận hành trong cơ thể, lộ tuyến vận hành lúc đó là thích hợp với ngươi nhất, so với bất luận công pháp nào đều tốt hơn.”
Giới tu tiên ưa thích chia công pháp làm Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên năm cái đẳng cấp, chẳng qua ở chỗ Vân Chi chỉ có hai loại công pháp: thích hợp bản thân cùng với không thích hợp bản thân.
“Bất kỳ công pháp nào vào lúc mới bắt đầu sáng tạo đều không phải là cố ý thiết kế ra cho ngươi tu luyện, công pháp thích hợp với kiếm linh căn có rất nhiều, trong tay ta liền có một rương, nhưng đều không thích hợp với ngươi.”
“Từ hôm nay trở đi, giao cho ngươi một nhiệm vụ lâu dài, tự sáng tạo công pháp.”
Tự sáng tạo công pháp mà Vân Chi nói tự nhiên không phải để Lục Dương tìm tòi một mình, nàng cũng sẽ ở một bên chỉ đạo, nhưng dù vậy, độ khó trong đó cũng là khó có thể tưởng tượng.
Sáng tạo công pháp, đó là sự tình mà chỉ có các đại lão tu tiên giới mới có thể làm được.
Lục Dương co giật khóe miệng: “Các tiền bối sáng tạo công pháp, đứng ở vị trí cao cỡ nào? Bọn họ đối với mỗi cảnh giới đều nhìn thấu, rõ ràng như lòng bàn tay, lúc này mới có tư cách sáng tạo công pháp. Một tiểu bối vừa mới dẫn khí nhập thể như ta liền sáng tạo công pháp, không khỏi cũng quá…”
Vân Chi cắt ngang Lục Dương phàn nàn: “Sáng tạo công pháp không có khó như ngươi tưởng tượng.”
“Ngươi có biết Vấn Đạo Tông có quy định, sau Trúc Cơ kỳ mỗi một vị đệ tử đều cần hoàn thành nhiệm vụ do Nhiệm Vụ Điện ban bố, dùng chuyện này để thực hiện chức trách của chính đạo?”
Lục Dương gật đầu, hắn đã từng nghe được.
Các tông môn khác cũng có cơ chế cùng loại, cần môn hạ đệ tử hoàn thành nhiệm vụ, dù sao tông môn không nuôi người rảnh rỗi, làm cống hiến cho tông môn mới có thể thể hiện giá trị của ngươi.
Nhưng ngũ đại tiên môn khác biệt, bọn hắn yêu cầu đệ tử làm nhiệm vụ, không phải làm cống hiến cho tông môn, mà là làm cống hiến cho chính đạo.
Ngũ đại tiên môn dẫn dắt chính đạo cũng không phải một câu nói suông.
“Nhiệm vụ thông thường cần xuống núi trảm yêu trừ ma, diệt trừ quỷ mị vân vân, ta không thích khí tức hồng trần, liền lựa chọn một loại phương thức hoàn thành nhiệm vụ khác.”
“Là cái gì?”
“Nhiệm Vụ Điện có một nhiệm vụ cố định, sao lưu một bản công pháp Vấn Đạo Tông chưa từng ghi chép, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Như vậy đại sư tỷ ngươi…” Lục Dương có một ý nghĩ lớn mật đến mức hoang đường.
“Cho nên ta vì ứng phó… vì hoàn thành nhiệm vụ, tự mình sáng tạo ra rất nhiều công pháp, sau đó lừa gạt bọn hắn nói là ta tìm được ở trong di tích động thiên.”
“Đáng tiếc về sau bị nhìn thấu.”
“Làm sao nhìn thấu?” Lục Dương truy hỏi.
“Bởi vì dựa theo nhiệm vụ ta hồi báo, tất cả di tích động thiên đã bị khai quật toàn bộ, ta không biết rõ lần tiếp theo nên biên di tích động thiên nào.”
“Cho nên ngươi thấy đấy, sáng tạo công pháp cũng không khó.”
Thuyết pháp của Vân Chi, có lý có cứ, làm cho người tin phục.
Lục Dương há to miệng, muốn nói “Đại sư tỷ, ta cho rằng ngươi là người thành thật, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ nói dối” “Đại sư tỷ ngươi thiên tư thông minh không phải phàm phu tục tử chúng ta có thể so sánh” “Sáng tạo công pháp ở chỗ ngươi đặt vào vị trí của ta gọi là soạn bậy công pháp”.
Lục Dương nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu.
“Đại sư tỷ nói rất đúng.”
“Ngươi mặc dù đã trở thành tu sĩ, nhưng còn lâu mới có thể trở thành một kiếm tu hợp cách, quyển sách này cho ngươi.”
Đại sư tỷ đưa qua một bản cổ thư được làm bằng da của một loại yêu thú không biết, to dày và nặng.
“« Yêu Vực thường thức »?” Lục Dương lật cổ thư ra, sát khí đập vào mặt, đủ loại hình ảnh yêu thú hiện lên sống động trên trang giấy, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của yêu quái bên tai.
Bản cổ thư này tuyệt đối có giá trị liên thành!
Lục Dương như có điều suy nghĩ, kiếm tu cần kiếm ý, hắn vừa mới luyện khí, làm thế nào tu luyện kiếm ý?
Hắn nghe nói Thượng Cổ kiếm tu là ở trong chém giết liều mạng với yêu thú, ở giữa sinh tử tồn vong, trong lúc trực diện hung ý của yêu thú, lĩnh ngộ ra đạo kiếm ý thứ nhất.
Như vậy đáp án liền rất rõ ràng, chính mình cần quan tưởng hình tượng yêu thú, lĩnh ngộ hung ý yêu thú, giữ lấy tinh túy loại bỏ cặn bã, vạn loại yêu thú ngưng ở một điểm, ngộ ra kiếm ý thuộc về mình.
Loại phương pháp này mặc dù khó khăn, nhưng thích hợp đối với kiếm linh căn.
Cũng có thể nhìn ra đại sư tỷ kỳ vọng rất lớn đối với mình.
“Ta đã hiểu.” Lục Dương gật đầu, hiểu ý của đại sư tỷ.
Vân Chi liếc mắt nhìn Lục Dương, không biết hắn hiểu cái gì, Vân Chi vẫy vẫy tay, khôi lỗi lại kéo tới một xe đậu phụ.
“Ngươi có thể hiểu liền tốt.”
“Trở thành kiếm tu cần một chữ ‘Chuẩn’, cho ngươi chuôi Thanh Phong Kiếm này, việc tiếp theo ngươi phải làm, chính là dùng mũi kiếm khắc đậu phụ thành bộ dáng yêu thú, dáng vẻ yêu thú đều ở trong sách.”
Vân Chi lấy ra một thanh kiếm sắc bén, toàn thân phát ra ánh sáng lạnh lẽo từ không gian trữ vật, trên chuôi kiếm khắc hai chữ “Thanh phong”.
Lục Dương: “…”
Lại là đậu phụ?
Chẳng lẽ đêm đó không phải là ác mộng, mà là deja-vu, ám chỉ đạo hiệu của chính mình tương lai là Đậu Phụ Thiên Tôn?
Mẹ nó, không thể có loại suy nghĩ này!
Lục Dương nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Hắn tiếp nhận Thanh Phong Kiếm, cảm giác đầu tiên chính là rất nhẹ nhàng.
Kỳ thật cũng không phải là Thanh Phong Kiếm quá nhẹ, mà là ngược lại Thanh Phong Kiếm căn bản không thích hợp để tu sĩ Luyện Khí ba tầng đầu sử dụng, lợi kiếm quá nặng, các tu sĩ căn bản không thể nhấc lên.
Lục Dương thì khác, hắn trải qua huấn luyện xách vạc, sức lực lớn đến ngay cả chính hắn đều không có khái niệm. Không chút khách khí mà nói, Lục Dương hôm nay không cần bất luận kỹ xảo gì, đánh ra một quyền bình thường có thể đánh xuyên tu sĩ Luyện Khí ba tầng đầu.
……
Có lẽ vào Luyện Khí kỳ, thiên phú kiếm đạo của Lục Dương dần dần hiển hiện, cộng thêm luyện thành lực khống chế cử khinh nhược trọng, hắn có thể sử dụng Thanh Phong Kiếm một cách dễ dàng.
Chỉ trong vòng hơn mười ngày, Lục Dương đã có thể dùng kiếm điêu khắc yêu thú trên đậu phụ, ngay cả chín ngọn núi Vấn Đạo Tông như hình hoa sen cũng có thể điêu khắc ra.
Sau khi trở thành nghệ sĩ tung hứng dân gian, Lục Dương học được kỹ nghệ mới, ở đằng sau phòng bếp cũng có tư cách đại triển quyền cước.
Không nhanh một chút là không được, hắn thật sự ăn không nổi đậu phụ nữa.
Lúc Lục Dương hoàn thành giai đoạn tu luyện này, đại sư tỷ hiện thân, sau khi cổ vũ một phen liền xuất ra một hạt vừng.
“Kiếm tu còn cần rèn luyện nhãn lực, hiện tại ta ném hạt vừng này vào trong bã đậu, ngươi phải ở trong thời gian ngắn nhất tìm được hạt vừng này.”
Lục Dương bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Đại sư tỷ, đổi phương thức khác đi!”
Đại sư tỷ lẳng lặng nhìn Lục Dương cầu xin tha thứ, đôi mắt không có chút rung động nào.
“Nha.”