Ai Bảo Hắn Tu Tiên
Chương 9: Trung Ương Đại Lục
“Phải bồi thường tiền sao?” Lục Dương khẩn trương hỏi, hắn toàn thân trên dưới đáng tiền nhất đại khái chỉ có đầu óc.
“Bồi thường tiền?” Sư huynh phiết liếc mắt nhìn quyển sách trong tay, lại nhìn Lục Dương, khóe mắt co giật kịch liệt.
Dựa theo quy định xác thực cần bồi thường linh thạch, nhưng vấn đề ở chỗ quyển sách này nếu như truyền ra ngoài, như vậy chính là chờ đợi Long Phượng hai tộc liên thủ từ Yêu Vực giết tới Trung Ương đại lục, giết tới Vấn Đạo tông.
Tuy nói Vấn Đạo tông không sợ Long Phượng hai tộc, gan rồng phượng tủy hương vị ngon, ăn vào thái âm bổ dương… nhưng bọn hắn tốt xấu cũng là danh môn chính phái, Tàng Kinh các có loại cấm thư « Long Phượng Biến » này, cuối cùng sẽ làm hoen ố thanh danh.
Nghĩ tới đây, sư huynh yên lặng giấu sách vào trong tay áo, lộ vẻ mặt lạnh nhạt.
“Bồi thường tiền? Ngươi làm bẩn quyển sách nào? Ta không nhìn thấy.”
Tiêu hủy thư tịch trong Tàng Kinh các là quá dễ thấy, sẽ phát động trận pháp, không bằng cầm ra bên ngoài lại tiêu hủy.
Lục Dương lập tức hiểu rõ ràng mấu chốt trong đó, sư huynh muốn tư tàng.
Cho nên vừa rồi không có chuyện gì phát sinh.
Hai người nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên, giống như bọn hắn thật sự hiểu được ý tứ của đối phương.
Cấm thư chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, Lục Dương không có quên mục đích hắn đến Tàng Kinh các.
Tìm hơn nửa ngày hắn mới được tìm được thư tịch giới thiệu Trung Ương đại lục như ý nguyện — « Đại Lục Phong Thủy Luận ».
Lục Dương hưng phấn xoa tay, cẩn thận đọc.
“Trên thế giới có Nhân tộc, Yêu tộc, quỷ mị vân vân, Trung Ương đại lục là căn cứ Nhân tộc, thế lực lớn nhất đại lục là vương triều Đại Hạ, là quốc gia duy nhất trong Trung Ương đại lục, trấn áp khí vận Nhân tộc, đại biểu cho Nhân tộc chính thống.”
Nói như vậy, nhà ta mặc dù ở gần Vấn Đạo tông, nhưng cũng thuộc về phạm vi vương triều Đại Hạ.
“Phía đông đại lục là một mảnh đại dương mênh mông, có những hòn đảo rải rác tô điểm, thỉnh thoảng xuất hiện Côn Bằng, Hỗn Độn… các loại Thượng Cổ yêu thú ẩn hiện.”
“Phía tây đại lục là Kim Sắc Phật quốc, tịnh thổ vô cùng vô tận, chùa miếu nhiều như đất cát.”
“Phía nam đại lục là Yêu Vực Yêu tộc, Long tộc Phượng tộc là bá chủ Yêu Vực, Yêu tộc tàn nhẫn khát máu, vương triều Đại Hạ cùng với Yêu Vực không ngừng ma sát, còn có Yêu tộc ẩn nấp trong vương triều Đại Hạ, là mối đe dọa của Nhân tộc.”
“Phía bắc đại lục là cực bắc chi địa, hàn băng vĩnh viễn không tan, không có một ngọn cỏ, vết chân thưa thớt, những sinh linh khác cũng rất ít lộ diện, chỉ có chủng tộc cực kì cường hãn sinh sống ở nơi đó.”
“Trung Ương đại lục có nhiều Nhân tộc nhất, tu sĩ cũng nhiều nhất, có tu sĩ lựa chọn vào triều làm quan, càng nhiều tu sĩ thì là lựa chọn khai tông lập phái, hoặc là gia nhập vào tông môn nào đó. Trung Ương đại lục môn phái đa dạng trải rộng, trong đó cường đại nhất chính là ngũ đại tiên môn như Vấn Đạo tông, là thế lực đứng đầu chính đạo.”
“Trên sách còn nói bên trong ngũ đại tiên môn nhất định phải có một vị đại năng Độ Kiếp kỳ cùng với chiến lực thủ đoạn địch nổi Độ Kiếp kỳ… Chẳng lẽ nói tông chủ là vị đại năng Độ Kiếp kỳ này? Hoặc là Vấn Đạo tông chúng ta có Thái Thượng trưởng lão ẩn thế không ra?”
Nhớ tới chính mình may mắn bái nhập có thể là môn hạ của tông chủ đại năng Độ Kiếp kỳ, Lục Dương có chút mừng rỡ nhảy cẫng lên, đứng dậy rót chén nước, mượn uống nước kìm nén sự mừng rỡ, ngồi xuống trở lại vị trí ban đầu tiếp tục đọc.
“Tu sĩ ma đạo khát máu như mạng, lấy tính mạng sinh linh đề cao tu vi bản thân, nguy hại còn hơn Yêu tộc. Tu sĩ ma đạo chung quy là tu sĩ không ra gì, ẩn giấu ở bên trong nơi âm u hẻo lánh, dưới sự liên thủ chèn ép của vương triều Đại Hạ cùng với ngũ đại tiên môn, tông môn ma đạo chỉ dám âm thầm hành động, không dám lộ diện.”
Ngoại trừ tu sĩ ma đạo, trong sách còn đề cập đến một thứ tên là tà ma, nói tương đối khó hiểu, cái gì tà ma trời sinh tàn nhẫn, là bóng ma của Nhân tộc, phi thường khó có thể phán đoán, gặp phải nên tránh xa, vô cùng mơ hồ, Lục Dương cũng không có làm rõ được tà ma là cái gì.
“Người bình thường lấy vàng bạc đồng làm tiền tệ, tu sĩ lấy linh thạch trung hạ tam đẳng làm tiền tệ.”
Sau đó, Lục Dương lại bắt đầu tìm hiểu những kiến thức thông thường về giới tu tiên, chẳng hạn như tiêu chuẩn phân chia các cảnh giới, tu tiên bách nghệ, chủng loại yêu thú, cấp độ công pháp, lịch sử Trung Ương đại lục vân vân…
Dựa trên những kiến thức mà Lục Dương nghe được từ người kể chuyện trong trà lâu, còn xa mới đủ để hắn hiểu về tu tiên giới.
Lục Dương nhìn từng hàng tri thức huyền diệu kia, không khỏi đắm chìm trong đó, hắn vùng vẫy trong biển tri thức mãi đến tối, cảm thấy bụng đói cồn cào mới nhớ ra mình cả ngày chưa ăn gì.
Lúc này cửa ra vào Tàng Kinh các đã từ một vị sư huynh đổi thành một vị sư tỷ.
Lục Dương cung kính hỏi: “Sư tỷ, xin lỗi đã quấy rầy, ta là đệ tử mới tới hôm qua, đối với Vấn Đạo tông còn chưa quen thuộc, Vấn Đạo tông chúng ta có địa phương ăn cơm không?”
Vị sư tỷ này bị Lục Dương làm cho giật mình, run run một cái né tránh ánh mắt của hắn, nàng rất sợ hãi nói chuyện với người khác.
Bình thường tất cả mọi người đều tuân thủ quy tắc trong Tàng Kinh các, không cần nhắc nhở, tính cách của nàng rất thích hợp ở đây.
Nàng không dám nhìn thẳng Lục Dương, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoá ra là sư đệ mới đến, Vấn Đạo tông là có nhà ăn, chẳng qua ngươi là người mới nhập môn, ta không đề nghị ngươi đi đến nhà ăn ăn cơm”
Lục Dương không hiểu: “Đây là vì sao, nhà ăn có vấn đề gì sao?”
“Nhà ăn tại sơn môn của Ngũ trưởng lão, Bách Luyện phong.”
Lục Dương sững sờ, tên của ngọn núi này cũng không giống như là địa phương nấu ăn: “Không biết Bách Luyện phong này là…”
“Ngũ trưởng lão am hiểu luyện khí, Bách Luyện phong này tự nhiên là sơn môn luyện khí, nhà ăn liền mở trên Bách Luyện phong, đầu bếp nhà ăn đều là luyện khí sư nhất đẳng, bánh bao có thể đánh xuyên sơn mạch, hạt gạo có thể làm ám khí, bánh quẩy càng là ngay cả cương cân thiết cốt đều có thể nện đứt.”
Lục Dương nghẹn một câu chửi bậy không biết phun ra thế nào: “… Luyện khí sư vì cái gì đi làm đầu bếp?”
Sư tỷ yếu ớt giải thích: “Sư đệ ngươi nghĩ đi, đầu bếp trọng yếu nhất chính là hỏa hầu, luyện khí sư nhất am hiểu chính là khống chế nhiệt hỏa, quan hệ giữa hai nghề nghiệp này so với ngươi tưởng tượng còn mật thiết hơn”
Lục Dương thành khẩn gật đầu: “Xác thực mật thiết hơn so với ta tưởng tượng”
Sư tỷ nhìn cách ăn mặc mộc mạc của Lục Dương, chần chờ một chút: “Hơn nữa mua sắm binh khí, à không đúng, đi nhà ăn ăn cơm là cần linh thạch, vị sư đệ ngươi… trông cũng không phải là rất có tiền.”
Quần áo của người tu hành phổ thông không nói tinh mỹ cỡ nào, nhưng dẫu gì cũng là từ một số linh vật phổ biến như Thiên Tàm Ti chế tạo thành, thủy hỏa khó hỏng.
Lục Dương ăn mặc đơn giản, trên quần áo vá lên vô số vải vụn, vừa nhìn liền rõ ràng xuất thân là phàm nhân.
Lục Dương thẹn thùng cười cười, hắn đúng là một khối linh thạch cũng không có.
“Không cần thẹn thùng, Vấn Đạo tông có rất nhiều người xuất thân phàm nhân, ta cũng là như thế.” Sư tỷ nhẹ giọng an ủi.
“Ăn cơm cũng cần có biện pháp, ừm… ngươi có thể đi Đan Đỉnh phong nhìn một chút, nơi đó hẳn là có Tích Cốc đan thải loại, ngươi có thể xin bọn họ một ít.”
“Đan Đỉnh phong yêu cầu rất cao đối với đan dược, nói là thải loại nhưng thật ra là phẩm chất không đủ cao mà thôi, không cần lo lắng có độc.”
“Chẳng qua tại Đan Đỉnh phong, ngươi phải coi chừng mấy người như phong chủ Thất trưởng lão, Ngô Minh sư huynh, Văn Đạt sư huynh, Tinh Không sư tỷ, Long Nham sư đệ… Tóm lại ngươi phải cẩn thận một chút.”
Lục Dương đè nén nghi hoặc, chắp tay nói: “Tại hạ Lục Dương, cám ơn sư tỷ, xin hỏi tục danh sư tỷ?”
“Ta gọi Chu Lộ Lộ.”