Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 20: Thượng Gia

Hiện thực chứng minh, biết nói chuyện không nhất định là yêu thú, cũng có thể là vẹt.

“Đây là cái gì yêu điểu!”

Lục Dương giận tím mặt, lòng bàn tay xuất hiện hấp lực lập tức kéo con vẹt qua, con vẹt thậm chí không có cơ hội phản ứng liền bị bắt được.

Hương chính cũng có thể làm được điểm này, nhưng hương chính coi đây là yêu thú Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ gì đó, không dám làm.

“Yêu thú! Có yêu thú!” Vẹt líu lo hô.

Đào Yêu Diệp nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội vàng chạy tới xem thử, tâm trạng của nàng cũng giống như Lục Dương.

Hoàn thành nhiệm vụ là chuyện tốt, không phải đánh nhau cũng là chuyện tốt, nhưng vấn đề là chạy từ Vấn Đạo Tông cách nơi đây thật xa, ngồi phi thuyền ba ngày, chỉ để đến bắt một con vẹt?

Vậy phải viết báo cáo nhiệm vụ như thế nào, nói ra sẽ chỉ làm trò cười cho người khác.

Người thôn Thái Bình kiến thức nông cạn, không biết loại chim đến từ sâu trong rừng nhiệt đới này nhưng Lục Dương cùng Đào Yêu Diệp nhận biết, đây chẳng qua là tri thức cơ sở.

“Không hổ là đạo trưởng, rất dễ dàng liền bắt được yêu điểu!” Hương chính cùng với người bên ngoài sau khi biết được con vẹt đã bị bắt, nhao nhao tán dương Lục Dương, nói hắn tu vi cao thâm.

Hai người bất đắc dĩ, kiên nhẫn giảng giải cho đám người, nói đây là một loại chim rất phổ thông, chỉ là không phổ biến ở phía bắc đại lục.

“Con vẹt này… cũng chính là yêu điểu mà các ngươi nói, am hiểu nhất chính là bắt chước người nói chuyện.”

“Bắt chước người nói chuyện, bắt chước người nói chuyện.” Vẹt ở bên cạnh léo réo không ngừng, Lục Dương bóp mỏ vẹt, tiếp tục giải thích cho mọi người.

“Nó hô Trương Quan Giáp là yêu quái, cũng không phải là chính nó muốn hô, mà là trước đó nghe Phùng thợ may hô yêu quái nó mới học theo, gặp được Trương Quan Giáp, trùng hợp lặp lại một lần.”

Trương Quan Giáp nhẹ nhàng thở ra, không hổ là đệ tử Vấn Đạo Tông, vừa tới liền rửa sạch oan khuất cho y.

“Cũng giống như vậy, nó hô 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?', nó không hiểu được ý nghĩa của câu này, chỉ là nghe được ở chỗ nào đó, lặp lại một cách vô nghĩa.”

“Con mẹ nó con chim chết tiệt! Xem ta làm thịt nó.” Trương Quan Giáp trông thấy vẹt giận không chỗ phát tiết.

Lục Dương đưa tay ngăn trở Trương Quan Giáp: “Nơi này cách rừng mưa nhiệt đới cả nửa cái đại lục, chim này tất nhiên không phải tự mình bay tới đây mà là bị người mang tới.”

“Ngoại trừ một số người rảnh đến phát chán nguyện ý vượt qua nửa vòng đại lục mang con vẹt không có tác dụng gì này về, cũng chỉ có Lạc Địa Kim Tiền thương hội sẽ cố ý làm loại sự tình này.”

“Gần đây có chi nhánh của Lạc Địa Kim Tiền thương hội không?”

Hương chính lắc đầu: “Thương hội sẽ không mở ở địa phương nhỏ thâm sơn cùng cốc như chúng ta, ngược lại là bên trong quận Khúc Hà có một nhà, mở tại khu vực phồn hoa nhất, người lui tới không dứt, có thể là có người sau khi mua lại từ thương hội không cẩn thận để vẹt bay mất.”

Về phần vẹt trực tiếp đào tẩu từ Lạc Địa Kim Tiền thương hội, đó là chuyện tuyệt đối không thể.

Lục Dương lại hỏi: “Chim này đã quanh quẩn tại thôn Thái Bình hai mươi ngày rồi, cũng không có đi nơi khác, nói không chừng chủ nhân của nó đang ở gần đây, không biết hương chính nghĩ như thế nào?”

Hương chính suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Người trong thôn đều biết sự tình yêu điểu, nếu như nói còn có người co khả năng không biết rõ, đó chính là Thượng gia ở phía thôn đông.”

“Người Thượng gia rất ít đi ra ngoài, cũng không muốn nói chuyện với người khác. Nghe nói bởi vì gia chủ Thượng gia cũng là một người tu hành, khi còn trẻ gặp phải trắc trở, tu vi sa sút ngàn trượng, từ đó mất đi lòng tu hành, ẩn cư ở nơi đây.”

“Tài lực của Thượng gia cũng rất đáng kể, là nhà giàu nhất thôn chúng ta, nếu như nói bọn họ mua yêu điểu từ Lạc Địa Kim Tiền thương hội, cũng là hợp tình hợp lí.”

“Đã như vậy liền đi hỏi Thượng gia một chút.”

Thôn Thái Bình không lớn, ba người một chim rất nhanh liền đi đến cửa vào Thượng gia.

Sau một trận tiếng gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa, đó là một nam nhân trung niên để râu cá trê, mặc áo bào Nho gia, tướng mạo tuấn tú.

“Hoá ra là hương chính, không biết hai vị này là ai để ta dễ thông báo cho lão gia.” Nam tử râu cá trê nói.

Lục Dương cầm cánh vẹt, giống như một con gà trống đang chờ bị làm thịt vào dịp Tết: “Chúng ta tình cờ tìm thấy con vẹt này, sau khi nghe ngóng khi bốn phía cảm thấy có lẽ là của Thượng gia, chuyên môn tới để hỏi thăm.”

Nam tử râu cá trê đầu tiên là nhìn Đào Yêu Diệp, có chút kinh ngạc, y chưa bao giờ thấy qua nữ tử mỹ mạo như Đào Yêu Diệp.

Sau đó y nhìn con vẹt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Nguyên lai là chuyện này, cám ơn hai vị thiếu hiệp, đây hẳn là con vẹt của tiểu thư nhà ta, từ khi mất vẹt tiểu thư cả ngày ủ rũ khiến cho những hạ nhân chúng ta rất khó xử.”

“Tiểu thư nếu biết vẹt đã được tìm thấy, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu.”

Hương chính nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Y là quản gia Thượng gia, họ Chương, ta mỗi lần tới Thượng gia đều là y mở cửa.”

Chương quản gia vội vàng chạy đi thông báo, rất nhanh liền được câu trả lời chắc chắn.

“Lão gia mời ba vị vào.”

Sau khi qua cửa, đi qua sân ngoài, từ nhị môn đến hành lang rồi đến chính phòng, lúc này mới nhìn thấy gia chủ Thượng gia.

Gia chủ Thượng gia hình thể phúc hậu, vẻ mặt u ám cự người ở ngoài ngàn dặm, không nguyện ý trò chuyện với người khác quá nhiều, chẳng qua khi thấy hương chính vẫn có thể co thể nhìn ra y là khá cao hứng.

“Hoàng lão ca, thật sự là đã lâu không gặp.”

Hương chính họ Hoàng.

Hai người chắp tay hành lễ.

Gia chủ Thượng gia lại nhìn kỹ con vẹt một lát, gật đầu nói: “Ừm, không sai, đây chính là tiểu nữ khi đến Lạc Địa Kim Tiền thương hội trong quận mua, lúc ấy ta cảm thấy con chim này không đáng mấy đồng tiền mà thương hội rao giá trên trời, tiểu nữ lại không chịu buông, khăng khăng muốn mua, ta đành phải theo ý muốn của nàng.”

“Chương quản gia, ngươi dẫn hai vị thiếu hiệp đi gặp tiểu Duyên.”

“Vâng, lão gia.”

Chương quản gia làm động tác mời, lại ngoắc nha hoàn tới để nàng bưng trà rót nước cho gia chủ cùng hương chính.

Trên đường đi Đào Yêu Diệp thuận miệng hỏi: “Chương quản gia đã ở Thượng gia bao lâu rồi?”

Chương quản gia cung kính nói: “Lão gia khi trên đường quy ẩn giang hồ trở về đã cứu ta một mạng, từ đó về sau ta liền theo hầu lão gia, tính toán thời gian cũng đã hai mươi năm, tiểu thư lúc đó còn chưa sinh ra.”

“Nói như vậy, tiểu thư hẳn là có quan hệ không tệ với ngươi.”

“Không dối gạt hai vị thiếu hiệp, ta là nhìn tiểu thư lớn lên, ta không có con cái cho nên liền coi nàng như con gái của mình, tiểu thư cả ngày tinh thần sa sút khiến ta làm quản gia cũng rất đau lòng.”

Lục Dương đột nhiên hỏi: “Khi con vẹt bị mất, ngươi có ở đó không?”

Chương quản gia thở dài, có thể cảm nhận được sự tự trách trong giọng điệu của y: “Lúc ấy ta thất thần một cái, không chú ý con vẹt liền bay đi, nếu lúc ấy ta chú ý hơn tất nhiên sẽ không khiến cho tiểu thư khổ sở như vậy, đây là sơ suất của ta.”

Lục Dương ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Chương quản gia gõ cửa ba tiếng, không nhanh không chậm nói: “Tiểu thư, con vẹt bay mất đã được tìm thấy, là hai vị thiếu hiệp du tẩu giang hồ bắt được, bọn họ mang theo vẹt tới.”

Trong phòng truyền đến thanh âm: “Vậy thì để bọn họ vào đi.”

“Vâng.”

Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp mở cửa, tiểu thư Thượng gia đang dựa vào cửa sổ, lẳng lặng đọc sách, ánh chiều tà chiếu lên lọn tóc của nàng, thời gian phảng phất ngưng trệ, khung cảnh tĩnh lặng có mỹ cảm riêng.

Ở thôn Thái Bình không biết có bao nhiêu thiếu niên mê luyến tiểu thư Thượng gia.

Lục Dương hảo tâm nhắc nhở: “Mượn ánh nắng đọc sách không tốt cho mắt, nhất là trời chiều, đốt đèn lên đi, cha ngươi lại không thiếu tiền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận