Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 20: Phản Thưởng
Trong bốn ngày Lâm Lạc tổng cộng đánh chết hai mươi đầu Thanh Mi Lộc, trong đó có chín con là hậu thiên thất tầng, mười một con là hậu thiên lục tầng. Về hậu thiên ngũ tầng bởi vì độ dài của đuôi không phù hợp yêu cầu nhiệm vụ, mà Lâm Lạc lại không cần dùng ngũ giai yêu hạch nên không cần phải đi uổng phí khí lực.
Đương nhiên, ngoại trừ Thanh Mi Lộc hắn còn thuận tay giết vài mãnh thú cảnh giới hậu thiên thất tầng khác. Mãnh thú hậu thiên bát tầng không phải hắn không muốn giết mà là không giết được, bởi vì loại mãnh thú kia nếu đánh nhau thấy không thắng liền chạy trốn, hiện tại Lâm Lạc còn chưa đủ năng lực truy đuổi mãnh thú hậu thiên bát tầng.
Nhưng người khác muốn ở trong bốn ngày đồng dạng hoàn thành nhiệm vụ này phải có vài người hợp đội đi săn giết, hoặc là có được tu vi Cương Khí cảnh. Nhưng lập đội ngũ lại phải bị chia tích phân, mà với thực lực Cương Khí cảnh lại chướng mắt trăm điểm tích phân kiểu này, vì thế tốc độ thu tích phân của Lâm Lạc xem như khả quan.
Chạy suốt một ngày doanh địa Thanh Giao đã xuất hiện phía xa xa, nhưng Lâm Lạc lại đột nhiên dừng bước.
Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện bảy thanh niên nam tử, tản ra thành hình quạt ngăn cản đường đi của hắn.
- Tiểu tử, nếu không muốn nếm đau khổ thì lưu lại toàn bộ thu hoạch của ngươi! Nếu không chúng ta không để ý đánh cho ngươi một trận sau đó mới lấy đi đồ vật trên người ngươi!
Một nam tử mặc quần áo hoa văn sặc sỡ dùng khẩu khí từ trên cao nhìn xuống nói.
Đánh cướp?
- Không sợ bị doanh địa trách phạt sao?
Lâm Lạc nhàn nhạt cười.
Tuy rằng trong bảy người này có ba người là hậu thiên thất tầng tu vi, bốn người khác là hậu thiên lục tầng, nhưng trong ngày luận võ tế điển Lâm Lạc từng dám một mình khiêu chiến chín người, mà trong đó có ba người còn là hậu thiên bát tầng võ giả.
- Ha ha, không thể đấu với nhau là chỉ tính ở bên trong doanh địa, mà bên ngoài doanh địa chỉ cần đừng làm ra tai nạn chết người đánh cho long trời lở đất cũng không có ai đi quản!
Nam tử kia khoanh tay trước ngực:
- Hiện tại ngoan ngoãn đem đồ vật trên người ngươi giao ra đây đi!
Bảy người này đại khái chuyên làm mua bán chặn nửa đường cướp bóc, bởi vì nơi này là quãng đường nhất định phải trải qua khi về doanh địa, bọn hắn chứng kiến người thí luyện nhân số ít ỏi sẽ ra tay cướp đoạt, đem nhiệm vụ mà người khác vất vả hoàn thành chiếm làm của riêng!
Nhưng có câu nói thường ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mù mắt!
Lâm Lạc không khỏi cười nói:
- Hôm nay các ngươi đã cướp được mấy người đây?
Nam tử lộ ra vẻ không kiên nhẫn, quát:
- Sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau nhanh đem đồ vật giao ra đây!
Lâm Lạc chỉ một ngón tay:
- Nghe rõ, đánh cướp, đem đồ vật trên người giao ra đây, miễn cho bổn thiếu phải ra tay, vừa mất tiền tài vừa phải chịu khổ!
Bảy người kia đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, tựa hồ vừa nghe được câu chuyện vô cùng buồn cười.
- Ha ha ha, ta có nghe lầm hay không, tiểu tử này muốn đánh cướp chúng ta?
- Chẳng lẽ hắn là một kẻ ngốc sao?
- Người như vậy chúng ta đúng thật là lần đầu tiên gặp được!
Lâm Lạc cũng cười vang ha hả, nhưng thân hình chợt lóe, liền hướng nam tử hoa y vọt tới, nhanh như thiểm điện! Hoa y nam tử căn bản không hề nghĩ tới bị Lâm Lạc dám lấy một địch bảy, trong vội vàng chỉ kịp đem hai tay chắn tay trước mặt.
Oanh!
Lâm Lạc đánh ra một quyền, Lôi Bạo Sát dung hợp thất ảnh cho dù hậu thiên cửu tầng võ giả cũng phải nuốt hận, tên nam tử kia làm sao chống đỡ! Chỉ nghe thanh âm răng rắc vang lên, song chưởng của tên kia lập tức bị đánh gãy, cả người bị dư kình oanh bay, ở giữa không trung xẹt qua một đạo quỹ tích ưu mỹ rơi xuống mặt đất.
Một mảnh tĩnh mịch!
- Hỗn đản, thật sự dám ra tay đối với Phùng sư huynh, tiểu tử này lật trời!
- Đánh hắn!
- Không đánh đứt tay chân của hắn, bảy người chúng ta còn mặt mũi gì!
- Đánh!
Sáu người còn lại lửa giận thăng lên, lập tức hướng Lâm Lạc vây tới.
Lâm Lạc không chút sợ hãi, Lôi Bạo Sát cùng thất ảnh đồng thời xuất ra, cả người như hổ lạc bầy dương, tuy rằng một mình địch chúng nhưng vẫn chiếm cứ thượng phong, ép tới sáu người kia chỉ còn có thể chật vật chống trả.
- Mẹ nó, tiểu tử này giả trư ăn cọp, căn bản không chỉ có thực lực hậu thiên thất tầng!
- Mẹ nó là ai truy tư liệu, đem lão tử hố khổ!
- Làm sao bây giờ, đánh không lại!
- Chạy may về trong doanh địa…
- Oanh! Oanh! Oanh!
Một đám người mất đi ý chí chiến đấu làm sao là đối thủ của Lâm Lạc, Hổ Ảnh quyền chớp động, toàn bộ đám người đều té ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ kêu thảm.
Lâm Lạc cười ha ha, không chút khách khí đem đồ vật trên thân bảy người lục soát sạch sẽ, có câu nói đi ra hỗn luôn phải trả, bảy người này luôn đi đánh cướp của người khác, bây giờ bị Lâm Lạc cướp sạch trở lại.
- Tiểu tử, chúng ta là người của Bạch Vân Tông, ngươi dám ra tay đối với chúng ta, ngươi nhất định phải chết! Chết chắc rồi!
Hoa y nam tử còn cãi bướng, đem Bạch Vân Tông ra dọa người.
- Ba!
Lâm Lạc một cước giẫm lên trên mặt hoa y nam tử, dùng sức nghiền vài cái:
- Nhốn nháo!
Hoa y nam tử giận điên người, bọn hắn làm việc cướp bóc này đã một thời gian, nhưng người của tam đại gia tộc bởi vì kiêng kỵ thân phận Bạch Vân Tông của bọn hắn mà bị đánh cướp chỉ có thể nén giận, bọn hắn lại thông minh không dám đi trêu chọc dạng cao thủ như Hàn Thiên, bởi vậy luôn hoành hành không sợ, nhiều lần đắc thủ.
Nhưng hắn cũng nhìn ra được Lâm Lạc không sợ lời uy hiếp của hắn, lúc này không tiếp tục hé răng, âm thầm hạ quyết tâm chờ sau khi thoát thân phải đưa cao thủ trong phái đến cho Lâm Lạc một giáo huấn “khắc sâu”.
- Không bổn sự còn học người ta cướp bóc, ngu ngốc!
Trước khi đi Lâm Lạc còn lưu lại một câu nói, làm bảy người vừa hận vừa thẹn, hận không thể chui xuống đất.
Sau khi trở lại doanh địa, Lâm Lạc đi tìm người phụ trách của Bạch Vân Tông giao phó nhiệm vụ. Tuy rằng hắn chỉ hoàn thành nhiệm vụ truy giết Thanh Mi Lộc, nhưng theo tài liệu đánh cướp từ trên người đám hoa y nam tử, tổng cộng đã lấy được ba trăm điểm tích phân, xem như đã có được bút tiểu tài.
- Đáng tiếc nhiệm vụ đánh cướp tới chỉ lấy được một trăm điểm tích phân!
- Nhưng có thể bị bảy người kia cướp được chỉ sợ cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ thấp như thế!
Trong những nhiệm vụ mà Bạch Vân Tông tuyên bố, có nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành một lần, có loại thì được lặp lại nhiều lần. Chẳng hạn như Thanh Mi Lộc thì có thể nhiều lần truy giết, Lâm Lạc hỏi thăm người phụ trách mới biết được nguyên lai trong Bạch Vân Tông có một vị trưởng lão đặc biệt thích dùng đuôi của Thanh Mi Mộc làm thức ăn.
Trong doanh địa cũng chỉ nhỏ như vậy, bảy người hoa y nam tử đánh cướp không thành còn bị Lâm Lạc đánh cướp ngược lại rốt cục nhanh chóng truyền khắp ra ngoài, làm đệ tử tam đại gia tộc phi thường trút giận. Nhưng cũng có không ít người vui sướng khi thấy người gặp họa, cho rằng Lâm Lạc đắc tội người của Bạch Vân Tông khẳng định ngày sau sẽ không được yên thân.
Ở trong doanh địa nghỉ ngơi chỉnh đốn thêm vài ngày, Lâm Lạc lại rời đi, nhưng lần này hắn mới đi ra khỏi doanh địa liền bị hai người chặn đường – một là hoa y nam tử, một là một thanh niên nam tử sắc mặt âm trầm.
- Lâm Lạc, ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải chết!
Hoa y nam tử dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Lạc.
Lâm Lạc căn bản không thèm nhìn hắn, chỉ đem lực chú ý tập trung lên thanh niên nam tử kia, tu vi người này đạt tới hậu thiên bát tầng đỉnh phong, đã sắp đạt tới hậu thiên cửu tầng.
Đối với Lâm Lạc mà nói đây là một cường địch!
- Bỉ nhân Tôn Phúc Thông!
Nam tử sắc mặt âm trầm băng sương nói.
- Lâm Lạc!
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lâm Lạc cũng báo ra tên mình.
- Thất sư huynh, còn cùng hắn vô nghĩa làm gì, nhanh đánh cho hắn tàn phế!
Hoa y nam tử vội hét lên.
Sắc mặt Tôn Phúc Tông vẫn âm trầm như trước, chỉ liếc mắt nhìn hoa y nam tử, làm sắc mặt đối phương chợt căng thẳng, không dám tiếp tục thúc giục hắn. Hắn nhìn Lâm Lạc, nói:
- Đệ tử Bạch Vân Tông còn chưa tới phiên người khác giáo huấn, bản thân ngươi phế hai tay, ta có thể để cho ngươi lưu lại hai chân, nếu để ta ra tay, là tay chân toàn bộ phế! Ngươi muốn tự mình động thủ hay muốn ta ra tay?
Thật hiêu trương, thật bá đạo! Tuy rằng Lâm Lạc luôn làm ra vẻ trác táng nhưng tự nhận mình cũng không tới mức không nói lý lẽ tới như vậy!
Lâm Lạc không khỏi tự cảnh tỉnh, ở trên thế giới này khiêm tốn cũng không phải chuyện gì tốt, sẽ chỉ làm người khác nghĩ ngươi thật dễ khi dễ! Mặc dù hắn mới tiến vào doanh địa đã hung hăng cho La Cương giáo huấn, nhưng hiển nhiên đối tượng hắn lựa chọn còn chưa đủ mạnh, còn chưa đủ để lập uy!
Xem ra ngày sau hắn càng phải hung hăng càn quấy thêm một chút, tiếp tục bá đạo một chút, như vậy mới làm kẻ khác e ngại!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Tôn tử, không bằng bổn thiếu cho ngươi một lựa chọn, lập tức cút ngay trước mặt bổn thiếu, hoặc bổn thiếu chặt đứt tay chân đá văng ngươi!
Sắc mặt vốn đã âm trầm của Tôn Phúc Thông không khỏi thêm băng sương, hắn hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi đã khăng khăng một mực, vậy chỉ có nhận đau khổ!
- Đinh!
Một tiếng vang, trường kiếm từ hông hắn bắn ra, Tôn Phúc Thông chỉ kiếm vào Lâm Lạc, theo tay vung lên, mũi kiếm xé rách không khí, bốn đạo bóng kiếm chớp động.
- Kinh Điện kiếm?
Trong lòng Lâm Lạc chợt động, lúc trước hắn ở địa phương đổi vi tích phân đã từng gặp miêu tả vũ kỹ này, bộ kiếm pháp này tương đương với Hổ Ảnh quyền cấp cao, cảnh giới cao nhất có thể đồng thời đánh ra mười một kiếm!
Đừng xem nhiều hơn tam kiếm, nhưng nếu song phương thể lực ngang nhau chỉ cần nhiều hơn một kiếm đã đủ quyết định thắng bại, huống chi là tam kiếm!
Nhưng bất cứ môn vũ kỹ nào muốn đạt tới đại thành đều phải bị chế ngự bởi tu vi cùng lĩnh ngộ của võ giả. Đây cũng giống như một thanh thần binh ở trong tay người trưởng thành như hổ thêm cánh, trong tay hài tử còn có khả năng bị tổn thương ngược lại!
Muốn đổi bộ kiếm pháp này phải dùng tới ba vạn điểm để đổi, là một trong những vũ kỹ giá cả quý nhất.
Lâm Lạc vươn bàn tay, hướng đối phương vẫy tới:
- Bổn thiếu tùy tiện chơi đùa với ngươi!
- Muốn chết!
Tôn Phúc Thông quát lạnh một tiếng, thân ảnh bắn ra, một kiếm xuất, năm ảnh kiếm đồng thời bay ra, nhanh như tia chớp!
Lâm Lạc nâng quyền đầu, tứ ảnh phát động, đồng dạng ngũ quyền đối ngũ kiếm!
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Sau khi đạt tới Bạo Khí cảnh, chân nguyên lực nhập vào cơ thể, trên tay Lâm Lạc quấn lấy chân nguyên lực giống như dẫn theo một tầng giáp trụ vô hình, vì vậy mới dám dùng nắm tay đối lợi kiếm.
Trên mặt Tôn Phúc Thông lộ tia thận trọng, vũ kỹ không thể học cấp tốc, có thể có được trình độ như vậy thật bất phàm! Hắn hiện lên tia cười lạnh:
- Đáng tiếc một thiên tài còn chưa nổi danh đã phải vẫn lạc!
Trường kiếm chấn tới, sáu đạo kiếm ảnh đồng thời xuất hiện, hàn quang đầy trời.
- Tôn tử, nói mạnh miệng không phải là thói quen tốt!
Lâm Lạc cười lớn một tiếng, ngũ ảnh phát động, đồng dạng đánh ra sáu đạo quyền ảnh.