Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 21: Treo Giải Thưởng

Phá! Phá! Phá!

Bóng kiếm cùng quyền ảnh lại lần nữa đồng thời chôn vùi, một kích này lại là tương xứng!

Tôn Phúc Thông nhíu mày, càng ngày càng gấp, chân phải bước về phía trước một bước, trong lúc dừng chân đó giống như đồi núi địa chấn, hưu, cả người hắn bắn ra tiễn khí, trường kiếm lại vung, giũ ra sáu đạo bóng kiếm.

- Có thể bức ta sử xuất một chiêu này, ngươi bị bại cũng không oan !

Lâm Lạc không khỏi cười ha ha, cuồng ngạo chi nhân này quả nhiên không thể nói lý, tuyệt chiêu vừa ra liền tự cho là vô địch thiên hạ, chính là Ngũ Ảnh cũng dám kiêu ngạo như thế! Tuy Lâm Lạc cũng khẩu xuất cuồng ngôn, nhưng cũng không khinh thị bất luận kẻ nào, kiêu ngạo chỉ là ngụy trang của hắn.

Hổ Áp Ngũ Hành!

Lâm Lạc hữu quyền chém ra, diễn hóa ra lục đạo quyền ảnh, đón đánh trên xuống.

Thình thịch thình thịch bùm!

Liên tiếp trầm đục, bóng kiếm đầy trời lại lần nữa bị Lâm Lạc một kích chôn vùi!

- Không có khả năng! Ta cũng chỉ có thực lực Ngũ Ảnh, loại tiểu nhân vật như ngươi, rõ ràng cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy?

Tôn Phúc Thông tựa hồ cảm thấy ủy khuất lớn lao, hổn hển giận dữ hét.

- Ếch ngồi đáy giếng!

Lâm Lạc gầm nhẹ một tiếng, thức thứ sáu Hổ Ảnh Quyền đi ra, quyền kình ngập trời!

- Lục Ảnh!

Hai mắt Tôn Phúc Thông trợn mắt, lộ ra biểu lộ không tư tin. Nhưng khiếp sợ quy khiếp sợ, cũng không thể bởi vậy mà thúc thủ chịu trói, trường kiếm của hắn run lên, thoải mái xuất ra đạo đạo bóng kiếm, tận lực ngăn cản.

Cao thủ tranh chấp, ưu thế mảy may cũng sẽ ở không ngừng trong tích lũy mà biến thành thắng thế! Huống chi nhiều Nhất Ảnh cũng không phải ưu thế "mảy may", mà là ưu thế tương đối rõ ràng!

Tình thế của Tôn Phúc Thông cực xấu!

Tuy thực lực Hoa Y Nam hơi kém, nhưng nhãn lực còn không có kém đến nổi phân không ra ai chiếm ưu thế, ai hoàn cảnh xấu. Hắn không khỏi tâm kinh đảm hàn, âm thầm ảo não sớm biết như thế mà nói, lúc trước tuyệt đối không nên trêu chọc Lâm Lạc, nhưng chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không có đường lui !

Vì thỉnh Tôn Phúc Thông ra tay, hắn trả một cái giá lớn xa xỉ, tuy Tôn Phúc Thông không thể nào là đối thủ của Lâm Lạc, nhưng kia cũng là người trong vài cao thủ của một đời tuổi trẻ tông môn, người như vậy cũng thua trong tay Lâm Lạc, tất nhiên sẽ khiến cao thủ khác trong tông công phẫn!

Chỉ cần dẫn tới một người như Chung Vĩnh Thanh hoặc là Thượng Quan Nguyệt ra tay, dùng tu vi Cương Khí Cảnh của bọn họ, thu thập Lâm Lạc còn không phải dễ như trở bàn tay sao!

Nghĩ tới đây, Hoa Y Nam không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chậm rãi lui về phía sau.

Lâm Lạc càng đánh càng hăng, liên tục bảy Lục Ảnh oanh ra, Tôn Phúc Thông cuối cùng khó có thể chống cự, bị một quyền bắn cho nằm xuống.

- Ngươi muốn đánh đoạn hai tay hai chân của ta?

Lâm Lạc một chân dẫm lên trên lòng bàn tay của đối phương, tiếng nói lạnh như băng.

- Hừ, nhanh thả ta ra, lại quỳ xuống hướng ta bồi tội, Bạch Vân Tông không phải ngươi có thể đắc tội được!

Tôn Phúc Thông còn rất mạnh miệng.

Tạp!

- A ~~

Dưới chân Lâm Lạc vừa dùng lực, xương ngón tay của đối phương đã bị hắn sinh sinh giẫm toái, làm cho Tôn Phúc Thông bỗng dưng phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Đối phương cư nhiên muốn cắt đứt tứ chi của hắn, Lâm Lạc tự nhiên sẽ không lấy ơn báo oán, không có chút khách khí gì!

Dù sao đoạn ân oán này đã kết xuống, duỗi đầu một đao, co đầu lại cũng là một đao, Lâm Lạc còn sợ cái gì?

Nhưng hắn cùng đệ tử của Bạch Vân Tông kết xuống thù hận cũng càng ngày càng sâu, lúc này đây sau khi rời đi doanh địa, hắn phải đạt tới Hậu Thiên thập tầng mới có thể trở về. Thí luyện giả tranh cãi, tự nhiên là do thí luyện giả tự mình giải quyết, đây là quy củ do doanh địa định ra, tin tưởng Bạch Vân Tông cũng sẽ không tự tát vào mặt mình.

Còn nữa, sau khi tiến vào Cương Khí Cảnh, cho dù không địch lại võ giả Hậu Thiên thập nhất tầng, thập nhị tầng, nhưng Lâm Lạc cũng có lực tự bảo vệ mình!

- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!

Tôn Phúc Thông như bị bệnh tâm thần gầm rú nói, cái gọi là tay đứt ruột xót, xương ngón tay của hắn bị Lâm Lạc sinh sinh giẫm đoạn, hắn đau đến mức toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh.

Lâm Lạc chỉ là hừ lạnh một tiếng, ba ba ba, đem hai tay hai chân của Tôn Phúc Thông toàn bộ giẫm đoạn, trực tiếp làm cho người này đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.

Đáng tiếc, trên người người này cũng không có mang vật gì, sau khi Lâm Lạc vơ vét một lần, liền lập tức viễn độn mà đi.

Ở một nơi không có ai chú ý, Hoa Y Nam trượt xuống, tên kia nhất định là đi tìm viện binh ! Võ giả Bạo Khí Cảnh Lâm Lạc cũng có lực đánh một trận, nhưng gặp gỡ Chung Vĩnh Thanh hoặc là Thượng Quan Nguyệt mà nói, hắn trước mắt còn xa không phải đối thủ!

Hắn cũng không phải là người huyết dũng muốn thể hiện, tự nhiên là chuồn mất, quân tử báo thù mười năm không muộn, nói sau hắn căn bản không cần phải mười năm mới có thể giết trở về!

. . .

- Đại sư huynh, nhị sư tỷ, bất hảo! Bất hảo!

Hoa Y Nam lảo đảo xông ào vào một tòa trướng bồng trong doanh địa, thần sắc bối rối.

Chung Vĩnh Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt đều là sắc mặt xiết chặt, bất mãn nói:

- Vội cái gì, dù là trời sập xuống cũng có chúng ta gánh lấy!

- Tiểu tử tên là Lâm Lạc kia quá kiêu ngạo, ngang nhiên nói Bạch Vân Tông chúng ta làm bậy, thất sư huynh tức giận cùng hắn động thủ, rõ ràng không phải là đối thủ của hắn, hiện tại sinh tử chưa biết!

Vẻ mặt Hoa Y Nam bi phẫn, đóng kịch thật sự quá tốt rồi.

- Làm càn!

Chung Vĩnh Thanh hiện ra vẻ giận dữ, thấy Hoa Y Nam chỉ là đệ tử nhị lưu trong tông, cho dù vài ngày trước bị Lâm Lạc giáo huấn, hắn cũng có thể coi như là tiểu hài tử nháo loạn, giống như trò đùa.

Nhưng Tôn Phúc Thông chính là vài cao thủ trẻ tuổi của Bạch Vân Tông, đánh hắn chẳng khác nào là tát mặt Bạch Vân Tông!

- Sư muội, xem ra chúng ta quá lâu không có động thủ, để cho người khác cho là Bạch Vân Tông chúng ta dễ khi dễ rồi!

Hắn đằng đằng sát khí nói.

Ba người ra doanh địa, rất nhanh đi tới địa phương Lâm Lạc cùng Tôn Phúc Thông giao chiến. Lúc này Lâm Lạc tự nhiên đã viễn độn, chỉ còn lại có Tôn Phúc Thông đau nhức ngất đi còn nằm trên mặt đất.

Chung Vĩnh Thanh ở trên người Tôn Phúc Thông kiểm tra một hồi, sắc mặt càng thêm âm trầm:

- Thủ đoạn của Tiểu tử kia thật ác độc, vậy mà toàn bộ cắt đứt hai tay hai chân của thất sư đệ!

Hoa Y Nam ở bên cạnh nghe xong, trong lòng không khỏi mừng thầm, tuy kinh hãi đảm lượng của Lâm Lạc, nhưng hiển nhiên lúc này Chung Vĩnh Thanh là tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn .

- Tiểu tử kia chạy rồi?

Thượng Quan Nguyệt tiếp lời nói.

- Này cũng có chút phiền toái…

Chung Vĩnh Thanh nhướng mày:

- Thanh Mông Sơn lớn như vậy, nếu hắn hướng một góc nào đó trốn đi, muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Thượng Quan Nguyệt cười lạnh một tiếng nói:

- Vậy hãy để cho người cả doanh địa cùng đi tìm!

- Sư muội ý tứ là…

- Treo giải thưởng!

- Ha ha, kế này rất hay!

. . .

Chung Vĩnh Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt liên hợp tuyên bố treo giải thưởng, bất luận kẻ nào chỉ cần nắm bắt Lâm Lạc đưa tới cửa ra vào doanh địa, có thể chỉ định một vật phẩm dưới một vạn điểm tích lũy, do Chung Vĩnh Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt liên hợp trả thù lao! Mà nếu như chỉ là báo cáo hạ lạc của Lâm Lạc, vậy cũng có thể được một vật phẩm dưới ngàn điểm tích lũy!

Tuy doanh địa quy định không thể nội đấu, nhưng mục đích doanh địa tồn tại đúng là huấn luyện võ giả, cũng không phải đến nghỉ ngơi ! Nên chỉ cần không ở trong doanh địa đánh nhau, hoặc là gây ra nhân mạng, kẻ quản lý doanh địa đều mở một mắt nhắm một mắt.

Một vạn điểm tích lũy!

Đây tuyệt đối chính là đại thủ bút a!

Cho dù là thí luyện giả Hậu Thiên cửu tầng đỉnh phong như Hàn Thiên, ba năm trôi qua cũng chỉ có thể kiếm lấy bấy nhiêu điểm tích lũy mà thôi! Bởi vậy, sau khi tin tức này truyền ra, cũng được Chung Vĩnh Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt xác nhận, cả doanh địa đều oanh động!

Ngắn ngủn vài giờ sau, Thanh Giao doanh địa không sai biệt lắm dốc toàn bộ lực lượng, đều đi tìm vị trí của Lâm Lạc.

Trong doanh địa, trướng bồng của Lâm Quảng Sâm.

- Cha, tiểu tạp chủng này cũng quá gây chuyện, rõ ràng náo ra động tĩnh lớn như vậy! Nếu bị người nắm bắt, vậy bảo vật trên người hắn chẳng phải là sẽ rơi xuống trong tay người khác sao!

Lâm Đông Lưu căm giận bất bình.

Lâm Quảng Sâm khoát khoát tay nói:

- Không sao, ta đã ở trên người của hắn hạ Huyền Hồ Phấn, tiểu tử kia là chạy không khỏi Địa Khứu Khuyển truy tung! Cả doanh địa bất quá hơn trăm người, Thanh Mông Sơn lại lớn như vậy, những người khác không có khả năng tìm được hắn trước chúng ta!

- Chúng ta đây khi nào thì xuất phát?

- Thân phận của ta là người phụ trách Lâm gia, cần làm an bài xuống, hơn nữa cũng không thể để người khác biết rõ Lâm gia chúng ta người một nhà đánh người một nhà, như thế nào cũng phải có hai ba ngày thời gian chuẩn bị!

- Hừ, vậy cho tiểu tạp chủng này sống lâu vài ngày!

. . .

Lâm Lạc một đầu đâm vào trong Thanh Mông Sơn, thật giống như cá tiến nhập biển rộng, chim bay vào trời cao, tự do tự tại.

Hắn còn không biết mình dẫn đến bao nhiêu phiền toái, cũng không có quá mức che dấu hành tung của mình, hắn y nguyên liệp sát Thanh Mi Lộc, bổ sung yêu hạch đại lượng tiêu hao.

Năm ngày sau.

Pằng!

Lâm Lạc đánh ra một quyền, đem một đầu Hậu Thiên thất tầng Thanh Mi Lộc sinh sinh oanh bạo! Hắn hiện tại đã đạt đến Hậu Thiên thất tầng hậu kỳ, phỏng chừng bốn năm ngày nữa liền có thể trùng kích Hậu Thiên bát tầng !

Nhưng hắn đột nhiên dừng lại, chỉ thấy hai sóng nhân mã cơ hồ là cùng một thời gian theo vật gì đó từ hai phương hướng đi tới. Một lớp phía đông thì có bốn người, nhưng Lâm Lạc một cái cũng không nhận thức, sau khi bọn hắn cũng chứng kiến Lâm Lạc, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, nhưng trên mặt đều là vẻ hưng phấn khó nén.

Lâm Lạc không khỏi kỳ quái, lại nhìn hướng phía tây, sóng người này có tất cả năm cái, nhưng bọn họ là đệ tử Lâm gia phái tới thí luyện, nhưng cũng không phải người năm nay phái ra.

Năm người này không có quay đầu rời đi, mà là tiếp tục hướng hắn đi tới.

Hai Hậu Thiên thất tầng, ba Hậu Thiên lục tầng! Mục quang Lâm Lạc quét qua liền thấy rõ thực lực của bọn hắn.

- Lâm Lạc, ngươi thật đúng là nhàn nhã!

Một thanh niên Hậu Thiên thất tầng lắc đầu nói ra:

- Ngươi đại khái còn không biết mình dẫn xuất bao nhiêu phiền toái a?

Lâm Lạc nhớ rõ người này tên là Lâm Hải Nguyên, là ba năm trước đến Thanh Giao doanh địa. Tuy chỉ là Hậu Thiên thất tầng, nhưng mà đủ tư cách lãnh đạo một chi đội ngũ. Hắn không khỏi địa cười nói:

- Xin lắng tai nghe!

Lâm Hải Nguyên đem sự tình Chung Vĩnh Thanh, Thượng Quan Nguyệt đối với Lâm Lạc treo giải thưởng nói ra, sau đó cười to nói:

- Ta cũng có chút ghen ghét ngươi, nếu đổi lại là ta mà nói, tuyệt đối bán không ra giá tiền lớn như vậy!

Lâm Lạc cũng thật không ngờ Chung Vĩnh Thanh, Thượng Quan Nguyệt sẽ đối với hắn khai ra bảng giá cao như thế, nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng, trừ khi là hai người bọn họ tự mình ra tay, nếu không Lâm Lạc một lòng muốn chạy mà nói, cơ bản không có người ngăn được!

Hắn không khỏi cười nói:

- Đã như vậy, vì cái gì các ngươi không đi mật báo, tốt xấu cũng có một ngàn điểm tích lũy?

Lúc này hắn cũng kịp phản ứng, lúc trước sóng người phía đông chứng kiến hắn bỏ chạy, nguyên lai là đi mật báo .

- Chúng ta chính là người Lâm gia!

Thanh niên Hậu Thiên thất tầng khác nói ra.

- Ân!

Ba người còn lại cũng đồng thời gật đầu.

Trong nội tâm Lâm Lạc hơi có chút cảm động, gia tộc vẫn là tương đối có lực ngưng tụ, cũng không phải tất cả mọi người đều sợ chết, hèn hạ vô sỉ như Lâm Đông Lưu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận