Sai Thế
Chương 1: Bàng Môn Tả Đạo
Huyện Phí có thể được xem là huyện tương đối giàu có trong trăm năm trị vì của Đại Tề, vì nơi này có nhiều tằm nên luôn có nhiều thương nhân lui tới.
Tháng tư chính là mùa sản xuất và thu hoạch tằm, thế nhưng đường quê xung quanh huyện Phí lại vắng vẻ tiêu điều, ngay cả con chó hoang xin ăn cũng chẳng thấy.
Đi vào huyện, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, quán xá tửu lâu đều đóng cửa, chỉ có vài tấm gấm treo uể oải dưới cái nắng tháng tư không có gió.
Những con phố vốn nên tràn ngập hương rượu nay vắng lặng như tờ, khó tránh khỏi khiến những thực khách háu ăn thất vọng, thậm chí khiến những người đã nhịn đói ba ngày ba đêm rơi vào tuyệt vọng.
Người đi trên đường cũng chẳng có ai, như kiểu là đã cùng nhau đi tránh nạn tập thể hết, nếu không phải ở lối vào cổng huyện có hai nha sai làm vào canh gác người ra người vào thì người ta đã tưởng nơi này là một cái huyện hoang không người ở rồi.
Lúc này trên đường phố có bốn người cả nam lẫn nữ muốn ăn cơm, cộng thêm một con chó già.
Một thiếu niên gầy gò trong đó kêu rên với người mặc áo choàng xám phía sau: “Tông chủ! Chẳng phải ngài bảo đến đây có thể xin ít cơm ăn hay sao? Sao ở đây giống như thành chết vậy, ngay cả một chén nước cơm cũng chẳng thấy!”
Bởi vì mấy ngày rồi không có nước cơm, giọng nói khàn khàn của thiếu niên nghe thô thô và yếu ớt, khiến người khác nghe xong cũng không đành lòng.
Hai nam nữ còn lại trông có vẻ lớn tuổi hơn, cũng chán nản ngồi phịch xuống đất, không chịu tiến thêm một bước nữa.
Sau khi nhìn quanh một lượt, người mặc áo choàng xám chậm rãi cởi mũ trùm đầu ra, để lộ ra một đôi mắt thông minh dưới mái tóc đen dài, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, trông rất dí dỏm.
Người mặc áo choàng này, hóa ra là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân, có thể nhận ra là một giai nhân mi thanh mục tú.
Tuy nhiên hai con mắt trắng đen ngày càng to trên khuôn mặt gầy gò vì đói, làn da vốn dĩ trắng hồng nay cũng hơi sạm đi.
Nhưng tiểu cô nương không hề chán nản, nàng nhẹ nhàng nói: “Các vị đã quên những gì sư phụ từng nói trước khi lâm chung? Nhịn ăn đối với người tu chân có ích rất lớn, phàm nhân ăn cơm nhiều, chỉ phát triển xương cốt, làm ô nhiễm linh mạch tiên tủy. Hiện chúng ta đã nhịn ăn ba ngày, ta dần dần có thể hiểu được những gì lão nhân gia nói, ta thực sự cảm thấy bước đi của mình nhẹ nhàng hơn, hơi thở cũng cảm thấy thoải mái.”
Nghe thiếu nữ khích lệ vô ích, thiếu niên kia hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất tuyệt vọng nói: “Tông chủ, ngài có chắc là chúng ta cứ tiếp tục như vậy có thể thành tiên, mà không phải chết đói bên đường?”
Tiểu cô nương được xưng là tông chủ kia khẳng định gật đầu nói: “Sao có thể chứ? Linh Sơn Phù Tông của chúng ta đứng đầu tuyệt không phải là hư danh! Há có thể vì ăn ít mấy bữa mà chết đói?”
Vừa dứt lời, bụng tiểu cô nương kia chợt vang lên một loạt tiếng “ọt ọt”, âm thanh đó vẫn còn mang theo vị lưu luyến phàm trần vô tận, hiển nhiên là rất đói bụng.
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của ba vị đồng môn, Thôi Tiểu Tiêu dựa vào đạo hạnh tu luyện thuở nhỏ, thản nhiên mỉm cười nói: “Nghe thấy chưa? Đây là tiếng bụng thoát ly thế tục, khoảng cách tiến dần từng bước chỉ còn vài bước…”
Một hán tử hơn ba mươi tuổi ngồi trên mặt đất nhếch mép giễu cợt, quay đầu nhìn con chó già đang nằm sấp dưới chân Thôi tông chủ, thô lỗ nói: “Ta không có đạo hạnh như tông chủ ngài! Thật sự không được, đốt lửa lên nướng con chó này ăn đi!”
Nghe vậy Thôi Tiểu Tiêu được xưng là tông chủ giơ áo choàng lên bảo vệ con chó đã đi theo mình nhiều năm, trợn mắt nhìn đại hán kia, nghiêm giọng: “Huynh dám!”
Con chó tên là Cát Tường kia chui đầu ra khỏi áo choàng, không gây tiếng động, chỉ nhe răng hung dữ nhìn đại hán, đôi mắt giấu trong nếp nhăn của bộ lông chó tràn ngập sát khí vô tận.
Thấy người cùng một nhà đấu đá lẫn nhau, sắp xảy ra nội chiến, nữ tử ngồi bên cạnh đại hán kia bị tờ thông báo bên đường thu hút, nàng ta đứng lên nhìn, sau đó mừng rỡ nói: “Ôi, có cơm ăn rồi, mọi người mau nhìn xem!”
Mấy người kia không cãi nhau nữa, xúm lại nhìn… thì ra là huyện nha dán thông báo, chỉ nói trang trại tằm trong huyện xuất hiện tà khí ma quỷ, nông dân nuôi tằm trong trang trại liên tiếp chết oan uổng, ngay cả hai nha dịch bị phái đi canh đêm cũng bị độc thủ thảm hại. Hiện tại huyện thừa chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, gác đêm trang trại tằm, phá giải án treo.
Người bình thường nếu nghe nói án mạng tà môn như vậy, tự nhiên nghe tin mà chạy, nhưng với tư cách là truyền nhân của Linh Sơn Phù Tông, hàng yêu phục ma lại là trách nhiệm của họ.
Nhìn số tiền treo thưởng trong thông báo kia khá cao, nếu nhận được việc này, là có thể ăn uống ở đây hơn một tháng.
Nhưng Thôi Tiểu Tiêu là tông chủ lại tỏ ra nghi ngờ, chậm chạp không tiếp lời.
Đại hán muốn gϊếŧ chó tên là Cơ Ngọ Thất, lúc này y đang ẩn ý hất đầu về phía Thôi Tiểu Tiêu: “Thôi Tiểu Tiêu, muội… chắc không phải sợ hãi mà không dám tiếp nhân công việc này đấy chứ?”
Thôi Tiểu Tiêu không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào thông báo bằng một đôi mắt to hắc bạch phân minh.
Nữ tử cao lớn ở bên cạnh thấp giọng nói với Cơ Ngọ Thất: “Đại sư huynh, không được vô lễ với tông chủ sư muội! Tuy nàng nhập môn không lâu, nhưng sư phụ trước khi lâm chung đã phong sư muội làm người thừa kế Linh Sơn Phù Tông! Chúng ta đều thề sẽ đi theo sư muội…”
Nghe nhị sư muội Giang Nam Mộc nói, Cơ Ngọ Thất mới bực bội im lặng, không lên tiếng chế nhạo nữa.
Nhưng trong lòng y không phục… rõ ràng mình mới là đại đệ tử đắc ý của sư phụ, nhưng hắn không ngờ trước khi lâm chung, sư phụ bỗng nhiên thu nhận Thôi Tiểu Tiêu là nữ tử lừa đảo giang hồ này làm đệ tử bế quan, hơn nữa đưa hết bí tịch ghi lại bí quyết tâm pháp của Phù Tông, đồng thời truyền luôn vị trí tông chủ cho nàng ta.
Nhìn bộ dạng đức hạnh chỉ biết làm màu của nàng ta xem! Chắc là bị cáo thị dọa sợ rồi, nên không dám đồng ý chứ gì?
Cũng đúng, Thôi Tiểu Tiêu chỉ mới tiếp nhận vị trí tông chủ không lâu, không có căn cơ tu chân gì, chỉ là một kẻ lừa đảo giang hồ nho nhỏ, nào có bản lĩnh hàng yêu trừ ma?
Nhưng đúng lúc này, Thôi Tiểu Tiêu đã có ý định xé cáo thị xuống, lên tiếng: “Đi, đến huyện nha ăn cơm trước rồi hẵng nói!”
Cơ Ngọ Thất thô lỗ nói: “Muội có bản lĩnh gì mà dám nhận việc này?”
Chỉ cần không nhắc tới gϊếŧ chó hầm thịt, Thôi Tiểu Tiêu vẫn luôn hòa nhã, dù phải đối mặt với sự vô lễ của đại sư huynh, nàng cũng chỉ mỉm cười nói: “Muội không thể, nhưng ba người các vị đều có năng lực thực sự, nếu đã như vậy, cớ gì không thể xé cáo thị?”
Dù thế nào thì hiện giờ vẫn là ban ngày, khoảng cách đến trang trại tằm gác đêm vẫn còn một khoảng thời gian, huyện lệnh đại nhân dù sao cũng phải cho kỳ nhân dị sĩ một bữa cơm no rồi hẳn nói chuyện chứ!
Mấy người kia cũng thấy có lý.
Lại nói tiếp, bọn họ thê thảm như vậy cũng là do vong sư ban tặng. Sư phụ trước khi lâm chung, vì khảo nghiệm tân tông chủ cùng đồng môn đồng tâm hiệp lực, sư phụ thế mà hạ chú lên người bọn họ: chỉ cần vàng bạc đến tay của mình, hoặc là thức ăn mua về, đều sẽ trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Sư phụ nói nếu muốn ăn cơm, chỉ có thể xuống núi hóa duyên khất thực, nhận cơm của người tặng.
Về phần khi nào có thể giải chú thì lão nhân gia chưa nói rõ, đã tắt thở đi về nơi cực lạc.
Đây rõ ràng là sợ bọn họ ỷ lại ở trên núi Linh Sơn, ép bọn họ xuống núi rèn luyện.
Sau khi gϊếŧ hết chim muông trên núi Linh Sơn để ăn cho đỡ đói, mấy người bọn họ đành phải tuân theo lời dặn dò trước lúc lâm chung của sư phụ, xuống núi rèn luyện, hóa duyên no bụng, nhân tiện nghĩ cách phá giải cấm chú.
Đáng tiếc dọc đường không có việc gì, huống chi là chim thú no bụng.
Mấy người họ vì thể diện, tranh đoạt không lại những tên khất cái chân chính kia, họ suýt chết đói vì cấm chú của ân sư.
Mấy ngày nay bọn họ chỉ sống dựa vào rau dại, trái cây dại trong rừng.
Đợi đến huyện nha, Huyện lệnh đại nhân nhìn thấy mấy vị cao sĩ tự xưng là Linh Sơn Phù Tông, lão ta hơi khinh thường đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới mở miệng nói: “Xem ra thế đạo không tốt, khất cái cũng không muốn xin ăn nữa rồi. Nhưng đói so với cái chết vẫn tốt hơn. Các ngươi nếu muốn lừa gạt ăn uống, nên nhân lúc rời đi sớm đi! Công việc này không dễ đâu…”
Thôi Tiểu Tiêu quay đầu nhìn đồng môn của mình, ừ, mặt mày bẩn thỉu, nhìn đúng là không khác gì khất cái, khó trách huyện lệnh xem thường bọn họ.
Thấy mấy nha dịch dùng giọng thô lỗ dỗ bọn họ đi ra ngoài, Thôi Tiểu Tiêu nói với thiếu niên nhỏ tuổi kia: “A Nghị, trổ tài cho bọn họ xem đi!”
A Nghị bị đám nha dịch khinh thường chọc giận, cũng không giấu diếm, chỉ đưa tay xé một góc áo, cắn ngón tay, vẽ xiêu vẹo trên mảnh vải, sau đó vung tay và nó biến thành ngọn lửa, mảnh vải biến thành tro, phân tán trên bầu trời.
Tro tàn chưa hết lại ngưng tụ thành hình, hóa thành một con chim ưng, phát ra một tiếng kêu dài sắc bén, lao về phía quan huyện đang ngồi trong sảnh, ngậm mũ ô sa của hắn lên trên xà nhà.
Biến cố này xảy ra trong thoáng chốc, mọi người trong huyện nha cả kinh trợn mắt, há hốc mồm.
A Nghị đắc ý hất cằm lên.
Sau khi Huyện lệnh sững sốt thì lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc đi vòng quanh bàn, chắp tay nói với Thôi Tiểu Tiêu: “Vị tiên cô này, hạ quan có mắt không tròng, lại nhìn không ra thần thông của chư vị, thất kính thất kính! Nếu có chư vị giúp đỡ, tà môn bất chính của trang trại tằm nhất định sẽ bị chư vị trừ sạch…”
“Vậy thì chưa chắc!”
Phù tông nhất phái chưa nghe đủ huyện lão gia nịnh hót, thì bất ngờ có người dội gáo nước lạnh vào họ.
Thôi Tiểu Tiêu quay đầu nhìn, nhưng lại thấy trước mắt sáng ngời. Một nhóm người mặc bạch y từ trong cửa nha môn đi vào.
Nam tử đi đầu có dáng người mảnh khảnh, bộ dạng đoan chính, giữa trán có bốn vạch đỏ xoắn lại thành hình hoa sen.
Trên trán của mười mấy người phía sau hắn, có hai đến hai hoặc ba vạch hình hoa sen đỏ.
Nhóm người mặc bạch y bay phấp phới này bước đi, đế giày gần như không nhiễm một hạt bụi, trông tiên khí vô cùng.
Chờ khi nhìn rõ ấn ký hoa sen trên trán bọn họ, Giang Nam Mộc nhịn không được thấp giọng nói: “Những người này… Chẳng lẽ là đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông?”
Mấy vị khách vừa tới liếc nhìn mấy tên “khất cái” của Phù Tông, lạnh lùng nói với huyện lão gia: “Ta là đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông, được sư tôn dặn dò, đến đây trừ yêu.”
Vừa thốt ra mấy lời này sắc mặt của mấy người Cơ Ngọ Thất thay đổi.
Cửu Huyền Kiếm Tông này rất có lai lịch, phải kể đến người sáng lập Kiếm tông, tông chủ sư tôn — Tần Lăng Tiêu.
Người tu chân, ai mà chưa từng nghe qua danh của người đứng đầu Kiếm tông là Tần Lăng Tiêu?
Vị Thiên tông anh tài này năm đó bái môn hạ của ma đầu Ngụy Kiếp, nằm gai nếm mật, lúc Ngụy Kiếp tu luyện tà công tẩu hỏa nhập ma, không chút do dự gϊếŧ sư chứng đạo, đồng thời hấp thu tu vi gần trăm năm của ma đầu Ngụy Kiếp, công lực tăng vọt.
Hiện giờ, Tần Lăng Tiêu có lẽ đã đạt đến cảnh giới luyện đan hóa tiến vào nguyên anh cảnh, chỉ còn vài bước nữa là độ kiếp phi thiên.
Tần Lăng Tiêu một tay sáng lập ra Cửu Huyền Kiếm Tông, nhân tài kiệt xuất trong giới tu chân đông đảo, môn hạ đệ từ nhiều vô số, phải nói là phong quang vô lượng.
Không nghĩ tới ở huyện Phí nhỏ nhoi này thế mà lại có nhiều long phượng tiên tông đến, thật sự là khiến người khác không dám tin.
Nhưng vị Huyện Lệnh này có vẻ không biết hàng, hắn không biết Cửu Huyền Kiếm Tông tiếng tăm lừng lẫy, trước mặt hắn có đệ tử Linh Sơn Phù Tông “Chim ưng ngậm mũ quan” như châu như ngọc, Huyện lệnh không tin mấy đệ tử Kiếm tông này có bản lĩnh gì nổi bật hơn.
Thôi Tiểu Tiêu trở thành Tông chủ của Phù Tông chưa đầy một tháng, trước khi được sư phụ Đường Hữu Thuật thu vào môn hạ, nàng chỉ là tên lưu manh nhỏ trên phố, không hề biết gì về tu chân.
Tần Lăng Tiêu tuy danh tiếng lớn, nhưng Thôi Tiểu Tiêu cũng không biết hàng như Huyện Lệnh, sau khi nghe mấy vị khách này nói, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là… những người này muốn tranh việc với Phù tông!
Vì vậy nàng mím môi anh đào, nói xin lỗi với các đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông: “Mọi việc đều có trước có sau, công việc ở đây, Linh Sơn Phù Tông chúng tôi nhận rồi, chư vị đi nơi khác tìm việc đi!”
Các đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông nhịn không được bật cười, đệ tử đứng đầu là Tưởng Chính lạnh lùng trào phúng: “Bàng Môn Tả Đạo, vậy mà còn dám so sánh với Cửu Huyền Kiếm Tông? Đúng là trò cười! Ngươi cho rằng chúng ta giống bọn ngươi, đến đây để xin việc à?”
Đệ tử bên cạnh hắn cũng bĩu môi cười lạnh nói: “Sư tôn Đường Hữu Thuật của ngươi ấy à? Hắn trước kia từng cùng môn phái với sư tôn của chúng ta! Phù Tông chó má gì chứ? Một kẻ tu luyện bùa chú đẳng cấp thấp, cũng dám khai sơn lập phái! Cuối cùng chết già ở Linh Sơn, thật mất mặt! Các ngươi nên sớm rời khỏi đi! Đừng đến đây gây rối!”