Sai Thế
Chương 7: Trấn Môn Chi Bảo
Đương nhiên, tông chủ thái kê bàng môn thiên tông như Thôi Tiểu Tiêu này vốn cũng không tính là gì, cũng sẽ không có trợ lực cho tu vi của Tần Lăng Tiêu gì cả. Tần Lăng Tiêu cũng không phải như những kẻ phàm phu tục tử bị nữ sắc mê hoặc.
Đến như nàng, tông chủ của một tông vừa có nhan sắc vừa có bản lĩnh địa vị… Tần Lăng Tiêu còn chưa bao giờ thấy động mối chân tình nữa là một nữ tử thấp kém của một tông môn suy tàn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Linh Chỉ San thoáng buông xuống một chút.
Sau khi ra khỏi tằm trận, đại đệ tử Tưởng Chính hậm hực nói: “Đều là do những giang hồ thuật sĩ này quấy nhiễu đại kế của sư tôn, để ta đi thu thập bọn chúng…”
Tần Lăng Tiêu lại nói: “Không cần, Linh Châu bị nhiễm bẩn, những cũng không phải là không thể dùng…”
Nói đến đây, hắn đưa tay sờ túi áo mà lúc nãy đả bỏ Ma Châu vào, lại phát hiện bên trong trống rỗng, hạt châu đã biến mất vô tung vô ảnh…
Tần Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, hắn lập tức tỉnh ngộ lại - thiếu nữ gọi là Thôi Tiểu Tiêu kia mới vừa rồi đứng sát bên mình nói chuyện.
Chẳng lẽ là nàng trộm? Nhưng mình không có chút cảm giác nào, dựa vào tu vi của hắn cũng không đến mức bị người khác trộm đi mà không biết chứ.
Xem ra ma tính phản phệ trong cơ thể hắn đã khiến hắn trở nên chậm chạp không ít…
Quan trọng hơn là lúc hắn chỉ mới ngửi mùi máu của Thôi Tiểu Tiêu chỉ chốc lác như vậy mà lực lượng ma tu hắn hấp thu lại như nước rơi chìm xuống, chỉ dừng lại một chút như vậy lại có cảm giác như sắp bị thanh trừ.
Mặc dù năm đó Tần Lăng Tiêu gϊếŧ sư chứng đạo, một lần đánh gϊếŧ Ngụy Kiếp, lại hấp thu phần lớn tu vi của Ngụy Kiếp, nhảy một cái đã trở thành nhân tài kiệt xuất trong Tu Chân giới, nhưng mà những năm gần đây, phản phệ đến từ ma tính của Ngụy Kiếp đã càng rõ ràng hơn.
Nghĩ đến chuyện này, Tần Lăng Tiêu nhịn không được sờ sờ trán của mình, chỉ có chính hắn mới rõ ràng nhất nguyên nhân vì sao ẩn giấu ấn ký.
Khi hắn rời khỏi tằm trận, cho mọi người lui xuống, đứng trên cầu đá nhìn xuống, thừa dịp có ánh trăng, trong nước cũng hiện ra cái bóng của hắn phát ra Thiên Cương linh quang.
Hắn đưa tay lau một cái, ấn ký che giấu lập tức hiện ra —— đóa hồng liên kia có hai đường, đã từ màu đỏ thẫm dần dần chuyển thành màu đen.
Nếu Hồng Liên biến sắc hoàn toàn cũng đại biểu hắn đã bị lực phản phệ ma hóa, đến lúc đó ý thức của hắn sẽ bị thôn phệ hoàn toàn, tu vi nhiều năm cũng bị hủy hoại trong chốc lát.
Vì thế Tần Lăng Tiêu vẫn luôn đau khổ tìm đường ứng đối.
Mà ba năm trước, cự thạch Cửu Lộc Sơn đột nhiên băng liệt, năm đó ma châu Tham, Sân cũng thừa cơ trốn vào nhân gian, bắt đầu gây sóng gió.
Nếu Tần Lăng Tiêu có thể tìm được hai viên Ma Châu, mượn lực lượng của bọn chúng thật tốt sẽ có thể tạm thời khắc chế ma tính mãnh liệt trong cơ thể. Dù sao Ma Châu cũng phân hóa ra từ trong ma khí của Ngụy Kiếp, tạm thời chỉ có thể lấy độc trị độc.
Thật ra viên Ma Châu gây sóng gió ở Phí huyện hiện tại chính là Tham trong hai viên Ma Châu.
Không ngờ nó lại bám vào người của một phụ nhân. Có lẽ là con tằm ngày đêm thôn phệ lá dâu, đặc tính tham lam vô cùng, vừa vặn phù hợp với Tham Châu, thế là phụ nhân kia ẩn núp trong tằm trận, đồng hóa với tằm, bắt đầu làm hại người, gây nên sóng gió một vùng.
Nhưng dù Ma Châu có tốt hơn nữa cũng là uống rượu độc giải khát, chỉ có thể tạm thời trì hoãn ma tính. Biện pháp giải quyết ma tính trong cơ thể hắn tốt nhất là tìm khắc tinh của Ngụy Kiếp để khắc chế.
Có thể làm được chuyện này chỉ có người có huyết mạch cực âm, nhưng những người có cơ duyên bực này tuổi thọ rất ít, bình thường đều chết yểu lúc nhỏ. Mà vị cô nương kia nhìn qua đã mười sáu mười bảy tuổi, có thể may mắn sống đến lớn như thế thật sự là vạn người không được một, nếu bỏ lỡ người này thì chẳng biết đến khi nào tìm được người thứ hai trong trăm năm trở lại đây.
Năm đó, lúc hắn đến tìm Ngụy Kiếp để làm môn hạ, đã từng nghe đồng môn nói qua, trong số mệnh của Ngụy Kiếp có một sát, không thể gặp được người chí âm.
Nhưng mà người có mệnh cách này nhất định phải giáng sinh khi Cửu Chuyển Chi Tinh giao hội chí âm mới có thể có.
Cửu Chuyển Chi Tinh bảy trăm năm mới chuyển một lần. Nghe nói năm đó Ngụy Kiếp tìm khắp thiên hạ, muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng cho dù là người có mệnh cách này cũng thường chết yểu, căn bản không thể sống đến lớn, cho nên Ngụy Kiếp vẫn luôn không tìm được.
Tuyệt đối không ngờ rằng, hai trăm năm sau khi nguyên thần Ngụy Kiếp bị hủy diệt, người có mệnh cách kỳ lạ này lại xuất hiện.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của hắn không khỏi đuổi theo bóng lưng gầy nhỏ đang dần dần dung nhập ánh trăng kia…
Thôi Tiểu Tiêu? Có chút ý tứ.
Lại nói mấy vị sư huynh muội Phù Tông kinh lịch tằm trận kinh hồn cũng miễn cưỡng xem như toàn thân trở ra.
Chỉ là Cơ Ngọ Thất hơi thê thảm, toàn thân là bọng máu do bị lửa đốt. Cho dù sau đó y niệm Thuyên Quyết cũng chỉ tạm hoãn chút đau đớn.
Nhưng mà so đau đớn trên người thì tiểu lừa gạt luôn bị hắn xem thường đã khiến y kinh ngạc.
Ai mà biết được một người tầm thường nhất trong đám lại có thể dùng một cách cũng tầm thường không kém để cứu người khỏi tình huống đến tiên nhân cũng phải luống cuống chứ?
Chẳng ai ngờ rằng mấy chuyến mạo hiểm đêm nay, cuối cùng lại dựa vào gà mờ Thôi Tiểu Tiêu biến nguy thành an.
Từ trước đến nay thiếu niên A Nghị không che giấu hỉ nộ của bản thân, chỉ một mặt khâm phục nói: “Tông chủ sư muội, ngươi chỉ dựa vào vài câu nói của người khác lại có thể cân nhắc ra chân tướng, quả nhiên là lợi hại! Ta nhìn ngươi họa phụ, thật ra đều vẽ sai. Thế mà cũng có thể hàng ma, thật sự là quá kinh ngạc.”
Nghe sư đệ nhắc nhở, Thôi Tiểu Tiêu vội vàng nhìn lại tấm phù mà nàng đã nhặt về cất vào trong ngực - ôi, còn không phải sao! Vốn là nàng định vẽ Khu Tà Thối Tán Phù, nhưng bởi vị vội vàng vẽ nên đã có vài nét vẽ sai…
Đợi nàng lật sách ra đối chiếu… Ai nha, phù này là… Là Mê Tình Phù!
Theo ghi chép trong bí tịch của sư phụ truyền xuống, phù này chính là hàng nóng nhất mà trước kia sư môn đã bán, cho dù là lão hữ già nua có được nó cũng có thể ngày ngày tân lang.
Chỉ là sản xuất thần phù không cao, trong một năm sư phụ cũng chỉ có thể luyện ra hai tấm mà thôi, nhưng cũng có thể kiếm được đầy bồn bằng bát, nuôi sống đệ tử trong môn, có thể xem là côi bảo chấn hưng Linh Sơn Phù Tông.
Lúc này lại nhớ tới lão cẩu Cát Tường vội vàng cắn cổ ma vật,còn muốn cứng rắn tiến lên trên…
Bây giờ Thôi Tiểu Tiêu mới hiểu được, vì sao ma kia lại bất ngờ mất đi tâm trí, vẻ mặt mê ly ôm lấy Cát Tường, sau đó lại xấu hổ giận dữ đến nổ tung ra…
Khó trách Ma Châu sẽ bị làm bẩn, thật sự là do nàng… Phù này cũng quá tà tính rồi!
Đến khi nàng muốn chân thành giải thích với các các bạn đồng môn, một tiểu cô nương như nàng tuyệt đối sẽ không cố ý vẽ phù lục hạ lưu như vậy, lại phát hiện lão cẩu trong viện còn chút dư tình, đang vẫy đuôi chọc ghẹo một con chó cải trong viện…
Nhìn Thôi Tiểu Tiêu nắm đuôi ngựa dài, bộ dáng cười xấu hổ, trong lòng Giang Nam Mộc cũng hơi kích động.
Cả đời cố sư phụ Đường Hữu Thuật dốc sức chấn hưng Phù Tông.
Thế nhưng lão thường tự nói, bởi vì trời sinh tư chất không cao, cho dù cùng cực cả đời cũng không chạm đến cảnh giới Phù chí cao.
Thậm chí đến cuối cùng đến cuối cùng, Đường Hữu Thuật cũng không thể đạt đến cảnh giới độ kiếp phi thăng, chỉ với hai trăm linh hai tuổi đã đi về cõi tiên.
Nhưng sư phụ đã khám phá thế sư từ lâu lại mừng rỡ như điên khi gặp được Thôi Tiểu Tiêu, như là người kiếm tiền phát hiện được vàng trong đất cát, lão nói thẳng thiếu nữ này là người trời ban để chấn hưng Phù Tông.
Trước kia Giang Nam Mộc không hiểu lời nói của sư phụ, nhưng một màn hàng phục đại tằm bị ma hóa đêm nay lại khiến cho cô ta đối với những lời nói của sư phụ đã mất tin thêm ba thành.
Thôi Tiểu Tiêu này lại không phân biệt nhân phẩm, nàng chỉ dựa vào một bản sách nát nhập môn mà có thể vẽ ra được bảo vật trấn môn năm xưa của sư môn, có thể không phải là người có thiên phú dị bẩm với phù văn sao?
Có lẽ như lời sư phụ nói, tất cả hi vọng của Linh Sơn Phù Tông đều phải ký thác trên người tiểu cô nương trẻ tuổi này.
Tối thiểu nhất, chén cơm của người ở Linh Sơn xem như đã miễn cưỡng giữ được.
Bởi vì có tắm da trùng to lớn kia, trên dưới toàn huyện đều xem Thôi Tiểu Tiêu và bọn họ như tiên nhân từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa những tiên trưởng này thật sự có đạo đức tốt, xem tiền tài như cặn bã, lại có thể từ chối tiền thưởng, chỉ xin cung ứng đồ ăn hơn tháng, ngoài ra còn xin một khối mộ địa, để cho nữ tử bất hạnh kia nhập táng.
Chỉ là lúc hạ táng nữ tử kia thì gia phó của Tấn gia lại đến ngăn cản, trừng mặt trừng máy nói là nếu hạ táng nữ tử tà ma này ở Phí huyện thì bách tính ở đó sẽ không được sống yên ổn.
Cơ Ngọ Thất rất không quen nhìn những người này, liền nói đây là Huyện thừa cho, bọn họ không xen vào.
Nhưng tên gia phó kia lại cần theo quan văn của Huyện thừa: “Đại nhân mới biết người mà các ngươi muốn an táng lạ là nữ tử thương phong bại tục kia nên đã hạ lệnh thu hồi đất thổ. Ai không biết, lúc trước phụ nhân này không tuân thủ phụ đạo câu dẫn lão gia nhà ta, bây giờ cô ta lại hại chết nhiều người như vậy, cho dù các ngươi muốn chôn chúng ta cũng phải đào lên nghiền xương thành tro.”
Cơ Ngọ Thất còn muốn nói nữa, nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại kéo ống tay áo của hắn: “Đại sư huynh, chớ tranh. Cho dù chôn cũng không thể cam đoan phụ nhân kia nhập thổ vi an.”
Thật ra Cơ Ngọ Thất rất thông cảm với tao ngộ của phụ nhân kia, y ấm ức nói: “Vậy làm sao bây giờ? Cứ ném thi cốt ở bãi tha ma như vậy sao?”
Thôi Tiểu Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ cần quy về Ngũ Hành, chính là nhập thổ vi an. Đại sư huynh có lẽ phải phiền huynh sử dụng Hỏa quyết để hỏa táng cho nữ tử này rồi.”
Cơ Ngọ Thất nghe rõ, hắn cảm thấy đây cũng là một biện pháp, cho nên vung Hỏa phù lên, luyện hóa cho nữ tử này.
Ngọn lửa tù hỏa phù mang theo chân khí, thế nên có sức nóng đến kinh người, là thứ mấy ngọn lửa được tạo ra từ cách bình thường bình thường không thể tranh phong nổi, dùng nó để hỏa táng vừa tiết kiệm thời gian vừa tránh gây ra những phiền nhiễu không đáng có như kiểu khói độc hay là mùi khó chịu.
Rất nhanh, tất cả ưu phiền trên thế gian đều tiêu tán trong ngọn lửa, cuối cùng đều bỏ vào trong một bình sứ nho nhỏ.
Thôi Tiểu Tiêu mang tro cốt trong bình này rải ra Thông hà của Phí huyện, con sông này chảy vòng vèo uốn lượn quanh huyện là nguồn cung cấp nước chính cho cả huyện này.
Nước sông này kéo dài chảy vào đồng ruộng phì nhiêu. Nếu có vài người không thể tha cho nử tử số khổ này thì để tro cốt của cô ấy trải rộng trên những mảnh ruộng bậc thang của Phí huyện đi.
Sau khi A Nghị hiểu rõ tao ngộ của phụ nhân này, trong lòng cũng không thoải mái, không phục nói: “Người vô tội bị ép thành ma. Thế nhưng những tên làm xằng làm bậy sau lưng kia lại không lo ăn mặc, yên tâm thoải mái sinh hoạt, đạo lý gì đây?”
Thôi Tiểu Tiêu lại đối diện với dòng sông quanh co chảy xuôi, thả bột xuống, sau đó nàng miễn cưỡng cười nói: “Chuyện này có là gì, chuyện bất bình trên thế gian ở đâu cũng có. Sư phụ đã nói, tu chân thành tiên không khó, khó chính là lúc làm người, có thể tùy tâm sở dục mà không vượt qua khuôn phép. Nếu là làm người đều phải vi phạm bản tâm dối trá sống qua ngày, thành tiên cũng không vui vẻ nổi… Các ngươi có muối đi khoái hoạt vui sướnɠ với ta không?”
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bởi vị khi sự phụ bọn họ còn sống đích thật là giọng điệu này. Lão nhân gia ông ta luôn nói tu tiên không khó, nhưng bình sinh lão thích rất nhiều thứ, thế cho nên đã quá mức phân tâm, khó có thể tu chân chính đạo, thế nhưng tu chân chính đạo mà phụ nhân tâm mà không được khoái hoạt thì tu chân có ích gì nữa.
Nhưng mà vị tân tông chủ này nói khoái hoạt, đến tột cùng là cái gì?
Rất nhanh, bọn họ đã rõ ràng tiểu sư muội tông chủ khoái hoạt là ý gì.
Một đêm, rõ ràng là Tấn Hữu Đức đang ở trong nhà ôm tiểu thϊếp ngủ say sưa, lại quần áo không chỉnh tề nằm trên giường của Tri Châu đại nhân cách đây mấy trăm dặm.
Tựa hồ vị Tấn lão gia này cũng mất đi tâm trí, ôm Tri Châu đại nhân mặt đầy râu trên dưới lên tay, dính nhau không ngừng.
Lúc ấy, người hầu nghe được tiếng kêu cứu của Tri Châu đại nhân chỉ nhớ lại hình tượng lúc ấy đã sửng sốt buồn nôn ăn không ngon.
Mặc dù Tấn Hữu Đức ở Phí huyện một tay che trời, thế nhưng lần này gã lại ngủ với Tri Châu đại nhân.
Tri Châu đại nhân mất hết mặt mũi, ghê tởm không chịu nổi, gọi người mang tên cuồng đồ này để trong đình viện hầu hạ một trận côn bổng.
Cho dù Tấn Hữu Đức giải thích thế nào, cũng bị đánh đến gần chết, xương đùi cũng gãy. Lúc người nhà rất vất vả mới đưa được gã về nhà lại phát hiện trong vòng một đêm mà vàng bạc trong kim khố của Tấn gia giàu nhất Phí huyện đã biến mất không thấy gì nữa, ngay cả khế đất cũng hóa thành tro.
Tấn Hữu Đức sửng sốt đến trợn mắt hốc mồm, con mắt đảo một vòng ngất đi… Sự tình quỷ quái bực này, không thể không khiến lòng người nghi ngờ là phụ nhân Bạch gia đã chết kia đến đây quấy phá.
Chờ gã tỉnh lại, lúc cuống quít sai người đi mời tiên cô họ Thôi lại biết được họ đã tiên tung dã hạc, chẳng biết đi đâu. Mà nghe nói đơn kiện liên quan tới bản án cũ của Bạch gia lại không biết ai đã đưa đến chỗ Tri Châu đại nhân còn chưa hết giận.
Tấn Hữu Đức vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã bị sai dịch bắt lên xe ngựa.
Lại nói lúc nhóm người Thôi Tiểu Tiêu rời khỏi Phí huyện, mấy vị đồng môn đều đang lắc lư cánh tay mệt mỏi tê dại.
Dù sao hơn nửa đêm muốn tìm ra vàng bạc châu báo trong kim khố của Tấn gia cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lúc trước sư phụ hạ cho bọn họ Tiêu Kim Chú không ngờ lại có diệu dụng bực này.
Vàng bạc thành tro, cũng là chuyện rất thú vị. Nếu họ Tấn lập nghiệp bất nghĩa, vậy cũng đừng trách tiền tài bất nghĩa trong một đêm đã biến mất.