Sai Thế

Chương 4: Khác Hẳn Với Thường Nhân

Nghe xong lời của nàng, mọi người chớp mắt nhìn sang, nhưng cũng không nhìn ra cái gì dị thường trong bức bình phong bằng sợi tơ quấn quanh sâu trong sân kia.

Nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại đột nhiên xoay người xông về phía cửa lớn ở phía sau, cao giọng la lên: “Chạy mau! Nó sắp chui ra khỏi kén rồi!”

Cùng lúc đó, cánh cửa kia lại giống như bị sợi tơ thao túng, đột nhiên tự động khép chặt lại.

Ngay sau đó, sâu trong căn nhà của trại tằm đột nhiên truyền đến tiếng xé rách xoẹt xoẹt, tựa hồ là có thứ gì đó đang bị xé ra.

Mọi người lập tức xốc lại tinh thần, mấy người Phù Tông thì nhao nhao tìm kiếm vật che chắn như vại nước, đống củi.

Giang Nam Mộc cùng tiểu sư đệ A Nghị cùng lúc tránh né vào sau cái rương nuôi tằm, sau khi nàng ổn định thân hình thì mới đưa mắt đi tìm tông chủ gà mờ Thôi Tiểu Tiêu, lại phát hiện Thôi Tiểu Tiêu lại nhảy tới phía sau tên đệ tử tuấn mỹ của Kiếm Tông từ lúc nào rồi.

Thôi Tiểu Tiêu này! Chẳng lẽ còn tưởng rằng tên đệ tử Kiếm Tông kia sẽ bảo vệ nàng chu toàn sao? Người nọ thậm chí còn ra tay tàn nhẫn với đồng môn của mình, một lúc nữa chỉ sợ sẽ dùng nàng làm bia đỡ đạn!

Nữ tử bên cạnh đệ tử tuấn mỹ của Kiếm Tông kia tựa hồ cũng không nghĩ tới Thôi Tiểu Tiêu thế mà lại đột nhiên nhảy tới phía sau bọn họ, không khỏi khẽ nhướng mày, trực giác muốn phất tay áo vận khí, đẩy Thôi Tiểu Tiêu ra.

Nhưng lúc này Thôi Tiểu Tiêu lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Tần tông chủ, ngài đã từng nuôi tằm bảo bảo chưa?”

Nam tử tuấn mỹ cùng nữ tử bên cạnh đều tỏ ra vẻ sửng sốt tựa hồ là không ngờ tới nữ tử trông như là ăn mày như này thế mà lại có thể hô lên “Tần tông chủ”, không khỏi lập tức nhìn về phía nàng.

Cái này… Tiểu Tiểu không trả lời được.

Lúc nàng tám tuổi đã từng sốt cao một trận, sau khi tỉnh lại, đôi mắt liền khác với người thường, có khả năng thấu thị.

Chỉ là trước kia khi trà trộn vào giang hồ phố phường, bản lĩnh này phần lớn đều dùng để giúp nhận nuôi nghĩa phụ của nàng tìm xem túi tiền của ai phong phú tìm xem ai là con dê béo có thể xuống tay.

Ban ngày khi ở cửa nha môn, Thôi Tiểu Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra tám đường cong đỏ thẫm được che đi trên trán nam tử này quấn quanh thành ấn ký hoa sen.

Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc không phải đã nói rồi sao? Những hồng tuyến kia đại biểu cho tu vi của Kiếm Tông, đường nét càng nhiều đại biểu cho tu vi càng sâu.

Mà có được tám sợi hồng tuyến, thì đại biểu tu vi của người này đã siêu thoát phàm nhân, trải qua tám kiếp, khoảng cách thăng tiên chỉ kém một kiếp cuối cùng.

Thôi Tiểu Tiêu lúc ấy muốn rút lui cũng bởi vì nàng nhận ra người này là tông chủ Tần Lăng Tiêu của Kiếm Tông.

Nhân vật nổi tiếng như thế lại đại giá đích thân tới nơi này, chỉ vì giải quyết dị sự tà ma của trại tằm tại huyện thừa nho nhỏ thôi sao?

Vậy nên người họ Tần kia không phải ăn no rửng mỡ mà tới đây, mà nơi này chính là nơi môn đạo nước sâu, không phải thứ mà người bình thường có thể chảy vào.

Cơ Ngọ Thất cũng đã nói rồi, vì tín nghĩa của Linh Sơn Phù Tông, không thể ăn không cơm chay của người khác. Đã như vậy, Thôi Tiểu Tiêu cũng chỉ có thể liều mạng bồi quân tử mà thôi.

Bất quá… Thôi Tiểu Tiêu lại nhìn thoáng qua Tần Lăng Tiêu, Tần Lăng Tiêu này cùng Tần Lăng Tiêu ban ngày dường như có chút bất đồng, nhưng bất đồng ở chỗ nào, nàng lại nói không nên lời.

Không kịp nghĩ nhiều, Thôi Tiểu Tiêu nhìn cái kén khủng bố ở sâu trong tơ tằm mà hít sâu một hơi, tiếp tục nói với Tần Lăng Tiêu: “Người nuôi tằm bảo bảo đều biết, khi tằm lột da lột xác, không thể bắt đầu tương trợ, nếu không tính mạng tằm khó bảo toàn. Hiện tại ma vật kia đang lột da, chúng ta không thể chờ nó chui ra khỏi xác, có lẽ bây giờ có thể cắt đứt việc ma vật kia thành hình.”

Nghe nàng nói như vậy, Tần Lăng Tiêu lập tức hiểu ý của nàng.

Ma tính của ma vật kia tựa hồ càng lúc càng thêm cường đại, coi như là hắn ở đây thì việc thu thập cũng phải hao tâm tổn sức.

Nếu Thôi Tiểu Quân không sai, thì chỉ có phá hư thời cơ lột da của nó mới có thể tìm ra sơ hở của nó.

Nghĩ vậy, Tần Lăng Tiêu liền phi thân về phía chỗ sâu trong mật võng. Mà Thôi Tiểu Quân thì nhanh chóng lui về phía sau, trốn ở phía sau một cái vại nước.

Khi thân hình Tần Lăng Tiêu lắc lư tới gần chỗ sâu trong đình viện, lại có vô số sợi tơ quỷ dị bay tới.

Tần Lăng Tiêu biết không thể thôi động khí kiếm để đối chọi với chúng nên chỉ có thể lui trở về. Ngón tay dài móc một cái hút một nhánh cây thật dài trên mặt đất lên, cấp tốc vung lên quấn những sợi tơ kia vào quanh nhánh cây.

Đúng lúc này, Cơ Ngọ Thất lại muốn khoe khoang bản lĩnh của mình, y lắc mình đi ra, móc tấm hỏa chú phù ra, muốn thiêu đốt những sợi tơ nhỏ quấn quanh kia. Khi Thôi Tiểu Quân phát hiện ra suy nghĩ của y thì lập tức lên hô lên: “Mau dừng tay, chớ có châm lửa!”

Đáng tiếc khi tiếng hô của nàng vang lên thì cũng đã hơi muộn, Cơ Ngọ Thất đã thúc giục Hoàng Chỉ Phù, huyễn ra một luồng lửa đẹp mắt điên cuồng vọt tới hướng những sợi tơ tằm.

Pháp môn của Phù tông cũng không phải đều là mánh khóe chướng nhãn để lừa gạt người, với đệ tử khổ tu nhiều năm trong tông môn như Cơ Ngọ Thất mà nói, lợi dụng phù chú hội tụ chân khí ngũ hành, thúc đẩy thủy hỏa chi thuật là chuyện dễ dàng.

Cho nên, thứ Cơ Ngọ Thất thúc giục kia chính là chân hỏa, thời điểm gặp phải thứ tơ tằm quỷ dị kia, nhiệt lực của ngọn lửa cũng bị tơ tằm tham lam hấp thu, chỉ thấy tơ tằm kia chẳng những không bị đốt đứt, hơn nữa trong nháy mắt lại hóa thành ngàn vạn “hỏa tuyến” quấn quanh người Cơ Ngọ Thất.

Giang Nam Mộc cùng A Nghị thấy đại sư huynh bị hỏa tuyến quấn quanh, vội vàng nhào tới chuẩn bị ứng cứu. Nhưng những sợi tơ này cho dù không cháy, cũng có thể hút chân khí tinh huyết của người, căn bản không có cách nào chạm vào.

Mắt thấy đại sư huynh lâm vào biển lửa, quần áo trên người đều bị đốt cháy, Giang Nam Mộc bất chấp thân mình, trực tiếp đưa tay muốn kéo những hỏa tuyến kia ra.

Đúng lúc này, Thôi Tiểu Tiêu lại từ phía sau vại nước vươn đầu ra quát to: “Chờ một chút!”

Nàng vừa nói xong thì lấy ra một cái túi giấy trong người, ném vào trong vại nước bên cạnh rồi dùng gáo quấy nước sau đó múc một gáo nước rồi nhanh chóng hắt về phía Cơ Ngọ Thất đang bị đốt đau đến oa oa kêu to.

Sau khi tơ tằm bị nhiễm nước, ngọn lửa lớn trên người Cơ Ngọ Thất liền bị dập tắt chỉ trong giây lát, mà những tơ tằm kia cũng uể oải co rút lại.

Cơ Ngọ Thất thiếu chút nữa bị hỏa tế, hiện giờ tìm được đường sống trong chỗ chết, cho dù thân thể vẫn nóng rát đau đớn, nhưng cũng thở phào trong lòng.

Chỉ là mấy đệ tử Phù Tông nghĩ trăm triệu lần cũng không nghĩ ra Thôi Tiểu Tiêu thế mà chỉ dựa vào mấy gáo nước là có thể đánh lui ma ti.

Tần Lăng Tiêu quấn sợi tơ ngăn đường đi xong, lúc này cũng quay đầu lại hỏi: “Cô bỏ cái gì vào trong nước vậy?”

Thôi Tiểu Tiêu lại múc một gáo nước, tưới lên người mấy vị đồng môn, sau đó mới trả lời: “Là bột do lá cây thuốc lá nghiền thành.”

Thì ra lúc trước Thôi Tiểu Tiêu ăn cơm thì đã hàn huyên nửa ngày với người gác cổng, hỏi kỹ nhân sự từ khi tà ma Tàm Trường phát sinh tới nay.

Trong những người gác đêm đó, cũng không phải ai cũng gặp độc thủ, trong đó còn có một người là anh em họ của người gác cổng, vốn cũng gác đêm cùng hai sai dịch bị hại, nhưng đêm hôm đó lại chỉ một mình hắn sống sót.

Nghe nói lúc ấy từ trên xà nhà đột nhiên rủ xuống hàng ngàn hàng vạn sợi tơ tằm quấn vào trên người của mấy người kia, nhưng khi tơ tằm quấn tới trên người vị anh em họ này thì lại càng lúc càng ít, sau đó khi mấy người bị kéo đi chỉ có người anh em họ bày giãy thoát được khỏi tơ tằm mà trốn thoát được.

Có lẽ là bị dọa sợ, người họ hàng kia sau khi trở về liền mắc bệnh phổi, cả ngày ho khan không ngừng, mắt thấy cũng là dầu cạn đèn tắt.

Nhưng theo lời lang trung khám bệnh, lý do vị anh em họ này sinh bệnh có thể quan hệ không lớn tới tà ma, mà chính là bởi vì hắn lúc nào cũng hút thuốc, ngay cả hàm răng cũng bị khói hun đến cháy vàng, thế nên đã sớm có bệnh phổi rồi.

Người nói vô tình người nghe có tâm, Thôi Tiểu Tiêu cảm thấy ma vật kia hẳn là không phải đột nhiên có thiện tâm chỉ lưu lại vị anh em họ Yên Quỷ này.

Vì thế nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, cân nhắc xem có phải ma vật kia không thích mùi khói hay không?

Cho nên nàng đã cố ý cầu người gác cổng kia cho nàng một túi lá. Nàng không chỉ nghiền nát rồi bọc kỹ cất vào trong ngực, mà trước khi đến còn dùng lá thuốc châm hun quần áo của mình nữa.

Mới vừa vào sân, khi những sợi tơ tằm kia tập kích người của Kiếm Tông nhưng lại không lao về hướng Thôi Tiểu Tiêu đã nghiệm chứng suy đoán của nàng.

Hôm nay thử một lần, quả thật như thế, có thể cứu được tính mạng của đại sư huynh Cơ Ngọ Thất.

Nghe nàng giải thích xong, mấy người Phù Tông cuối cùng cũng hiểu được trò của vị tông chủ tiểu sư muội này rốt cuộc là ra sao.

Người khác còn tốt, còn Cơ Ngọ Thất thì lại có chút lau không nổi mặt, tuy có tâm nói cám ơn nữ lừa đảo này một tiếng nhưng lại không mở miệng ra được.

Bất quá trước mắt không ai để ý đến việc hắn không được tự nhiên, mà sau khi nghe nói ma vật này sợ mùi khói thì những đệ tử còn lại của Kiếm Tông lại nhao nhao đi qua, muốn đoạt gáo nước Thôi Tiểu Tiêu để tự tưới nước lên người mình.

Nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại thu lại gáo nước, liếc mấy đệ tử này: “Đường đường Cửu Huyền Kiếm Tông, không dựa vào một thân kiếm khí hàng ma mà lại học theo loại bàng môn tả đạo này của chúng ta, việc này mà truyền đi thì các ngươi có bao nhiêu là hạ lưu ha?”

Ban ngày châm chọc Phù Tông và sư phụ, bọn họ người nào cũng có phần! Thôi Tiểu Tiêu vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.

Nói đến đây, Thôi Tiểu Tiêu lại nhìn Tần Lăng Tiêu, khóe miệng lộ vẻ tức giận hỏi: “Tần tông chủ, ngài nói xem có phải đạo lý này hay không?”

Tần Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn về phía mấy đệ tử không chịu thua kém của mình, lại liếc Thôi Tiểu Tiêu một cái, ánh mắt liền hơi u trầm, phi thân nhảy lên, nhanh chóng đánh tới chỗ sâu nhất của trại tằm.

Cô gái xinh đẹp dị thường theo sát Tần Lăng Tiêu vẫn không nói gì. Bất quá khi Tần Lăng Tiêu nhìn về phía Thôi Tiểu Tiêu, cô cũng lạnh thấu xương trừng mắt nhìn Tiểu Tiêu một cái, tựa hồ mang theo chút địch ý.

Bất quá lực chú ý của Thôi Tiểu Tiêu lại gắt gao đặt trên người Tần Lăng Tiêu đang phi thân về phía trước kia.

Thân là Khai Sơn Chi Tổ của Cửu Huyền Kiếm Tông, tu vi của hắn vượt xa các đệ tử kia.

Khi hắn chạy như bay về phía kia, trên người lại nổi lên một tầng chân khí hộ giáp tựa như hơi nước.

Những ma ti kia tuy rằng muốn quấn quanh Tần Lăng Tiêu, nhưng khi đυ.ng vào chân khí hộ giáp hơi nước kia, lại nhanh chóng đông thành băng sương, Tần Lăng Tiêu dùng tay làm kiếm, dùng sức vung lên, nhẹ nhàng chấn nát những ma ti kia.

Vừa ra tay, làm cho mấy đệ tử Phù Tông chấn động không thôi.

Mọi người đều biết Tần Lăng Tiêu năm đó đại nghĩa diệt thân, tru sát ma đạo sư tôn của mình, hơn nữa còn hấp thu tu vi vô thượng của ma đầu kia. Nghe nói ma đầu Ngụy Kiếp tu tập Phệ Tâm đại pháp của ma đạo. Người tu tập cần diệt tuyệt thất tình lục dục mới có thể thành kỳ đạo.

Mà Tần Lăng Tiêu còn trò giỏi hơn thầy, trong lúc hấp thu đại bộ phận công lực của Ngụy Kiếp còn lợi dụng phương pháp chính đạo của Kiếm Tông mà tự nghĩ ra cách hóa giải Phệ Tâm Đại Pháp.

Bất quá nghiêm khắc mà nói, tu vi của Tần Lăng Tiêu có hơn phân nửa là của ma đạo nhất lưu, ước chừng đây cũng là nguyên nhân hắn có thể khắc hóa uy lực của ma ti.

Không cho phép mọi người suy nghĩ nhiều, Tần Lăng Tiêu đã đánh nát hơn phân nửa ma ti ở sâu trong trại tằm. Dưới ánh trăng ảm đạm, phía trên xà nhà lộ ra một con nhộng đen cực lớn.

Mà con nhộng đen này đang chậm rãi nhúc nhích, phần mặt ngoài thô ráp kia hơi nứt ra một khe hở… đúng như Thôi Tiểu Tiêu dự liệu, cái kén ma này quả thật bắt đầu lột xác.

Tần Lăng Tiêu hơi nheo mắt lại, cảm thấy nữ tông chủ Cửu Lưu Phù Tông kia cũng có chút môn đạo, phải biết rằng vừa rồi ma ti quấn quanh khắp nơi, căn bản thấy không rõ ràng lắm, nàng làm sao có thể là người đầu tiên biết cái kén này sắp phá xác chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận