Sai Thế
Chương 6: Tông Pháp Khác Biệt
Bởi vì ngôn ngữ của Tần Lăng Tiêu mạo phạm, nụ cười thường treo trên mặt của Thôi Tiểu Tiêu cũng không còn, chỉ lạnh lùng nói với Tần Lăng Tiêu: “Nếu ma vật đã diệt, Tần Tông chủ ngài vô sự, vậy cứ cùng các đệ tử tuỳ tiện.”
Nói xong, nàng cũng không để ý đến sắc mặt của chư vị đại năng Cửu Huyền Kiếm Tông, đi thẳng tới trước mặt ma vật đang thở dốc trong mủ dịch màu xanh lục, đưa tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài xốc xếch của ma vật này.
Ma vật dường như đang hấp hối, ma tính tan đi rất nhiều, diện mạo thay đổi, trông giống như một nữ tử.
Khi nó khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy nửa bên mặt đều là vết thương cũ do lửa thiêu.
Thôi Tiểu Tiêu nhìn thương thế của ả, trong lòng biết đã không còn sống được bao lâu nữa.
Nàng cởi bỏ áo khoác nhiễm mũi khói của mình, chỉ mặc áo hai lớp rộng thùng thình, lại dùng nước sạch trong một cái chậu khác rửa đi yên thủy trên mặt trên mặt, ngửi ngửi mùi khói trên người mình đã giảm đi, mới một lần nữa ngồi xổm xuống gần ma vật, nói với nó: “Ta vào Phù Tông không lâu, những thứ khác cũng không quá rành, chỉ có khẩu quyết tinh lọc niệm được thuần thục, ta tới tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, ta hiểu ưu phiền trong lòng ngươi, cho ngươi yên bình sau cùng…”
Nói xong, nàng lại móc ra một tờ phù vẽ từ cánh hoa a, đặt phù ở trên trán của nữ tử kia, sau đó mặc niệm khẩu quyết.
Ả kia lúc đầu biểu tình dữ tợn, nhưng dần dần sát khí trong mắt dần dần tiêu tán. Nàng như tỉnh lại sau giấc mộng, trong mắt lộ ra vô tận ngẩn ngơ.
Nàng thì thào thống khổ nói: “Ta bị tên Bạch Hữu Đức làm nhục, ta không phải loại đàn bà không giữ phụ đạo…”
Chuyện này khiến toàn bộ bọn Giang Nam mộc đều ngẩn ra.
Bởi vì bọn họ nhớ lại lúc Thôi Tiểu Tiêu đang dùng cơm, có nói chuyện phiếm với mấy người gác cổng về chuyện trong nhà.
Nếu nói về con dâu của Bạch gia, phải nói đến vị Tấn Hữu Đức kia trước. Có người nói gã vốn là con trai của đại hộ Bạch gia trước kia nuôi tằm ở trong huyện.
Nói là con trai, nhưng thật ra là con riêng, theo mẫu thân quả phụ tái giá, vào Bạch gia, bị đổi họ Tấn, chuyển sang gọi thành Bạch Hữu Đức.
Đáng tiếc con trai trưởng độc đinh do người vợ quá cố nhà họ Bạch lưu lại ốm yếu, sau tân hôn không lâu, liền qua đời, chỉ để lại thê tử còn đang mang thai.
Có người nói lúc nàng dâu mang thai không kiềm chế, cùng vị kế tiểu thúc này mắt đi mày lại, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng có lai lịch bất chính.
Sau khi tin đồn ngày càng lớn, lão gia Bạch gia đương nhiên không tin, nhưng nàng dâu lại ly kỳ bị chết cháy ở trong phòng củi, cũng chẳng biết làm sao khác.
Mà Bạch lão gia vừa định xử lý con riêng, lại đột nhiên mắc bệnh cấp tính, qua đời.
Vị con riêng Hữu Đức kia, đã sớm trợ giúp kế phụ làm kinh doanh, an bài trên dưới đều là người bên nhà mẹ đẻ, sớm đã khống chế chuyện làm ăn của Bạch gia.
Đợi kế phụ vừa chết, Tấn công tử ỷ vào cùng với mối quan hệ với quan phủ của mình, đường hoàng phân ra khỏi Bạch gia, đổi lại họ cũ, lập môn hộ khác.
Đáng thương cho Bạch gia chỉ còn lại một cái xác rỗng, vô cùng điêu linh. Mà chuyện làm ăn của Tấn gia lại vô cùng thịnh vượng, trở thành thủ phủ của địa phương.
Thì ra ma vật này lại chính là nàng dâu bị chết cháy của Bạch gia trong truyền thuyết!
Tiểu Tiêu dịu dàng dò hỏi: “Ngươi lúc đó cũng không bị chết cháy, mà là chạy đi sao!? Sao ngươi lại nhập ma giết người?”
Nàng dâu của Bạch gia đau khổ thở dốc, nhìn ánh mắt trong vắt của nữ hài đằng trước, dường như nỗi lòng cũng bình yên không ít, nói đứt quãng: “Ta… ta hại người? Ta cái gì cũng không biết, chỉ là có một người mặc đồ đen đeo mặt nạ đã cứu ta, nói ta nếu muốn khôi phục vết bỏng trên người, thì nuốt vào một viên thuốc, chuyện sau đó… ta… ta đều không nhớ rõ…”
Nói xong lời này, nàng đã lệ rơi đầy mặt, ánh mắt kinh nghi mà rung động: “Ta… ta đã giết người… ta còn tưởng rằng đó chỉ là mộng… không phải thật…”
Xem ra, nàng cũng dần dần nhớ lại đoạn ký ức thành Ma hại người, nàng lập tức rơi vào trong cực độ đau khổ cùng tự trách.
Tiểu Tiêu biết nàng đã nhập ma quá sâu, ý thức nguyên bản hẳn đã bị cắn nuốt toàn bộ. Hiện tại tuổi thọ sắp hết, lại khôi phục một chút nhân tính.
Nàng dán Phù cánh hoa tinh lọc trên trán của nữ hài, dịu dàng nói: “Ta hiểu rồi, hảo hảo ngủ đi, làm này chuyện ác Ma cũng không phải là ngươi, nguyện ngươi kiếp sau không hội ngộ đến Tà nịnh người, trọn đời mạnh khỏe…”
Có thể nữ tử nghe xong lời này, vẫn như cũ lệ rơi đầy mặt: “Ta thật hận, ta hận a…”
Nữ tử này nhập ma quá sâu, hiện tại lại bị kiếm khí của Tần Lăng Tiêu gây thương tích, khi chết nhất định kiếm khí quy tâm, cực kỳ đau đớn.
Tuy nhiên những cánh hoa siêu độ này của Tiểu Tiêu cũng do sư phụ lưu lại, nhất định sẽ cho nàng sự an yên sau cùng.
Cánh hoa nhanh chóng dung nhập vào trong trán của nữ tử, mà ả cũng giãn chân mày, nét mặt không còn đau đớn nữa, chậm rãi nhắm mắt.
Chỉ là một khắc hấp hối cuối cùng, khóe mắt của nàng vẫn chứa đầy nước mắt, cứ như mang theo toàn là cay đắng không nguôi.
Tần Lăng Tiêu cũng không đi, mà vẫn đứng ở phía sau Thôi Tiểu Tiêu, mãi đến sau khi ma vật thở ra một hơi thở cuối cùng, mới nói: “Sao, ngươi biết ma vật này?”
Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy, nhặt áo choàng trên đất, một lần nữa mặc vào, chớp chớp mắt hít sâu một hơi nói: “Trước nghe nói nàng dâu của chủ nhân trước tằm trường này đã từng bị nhốt ở trong phòng củi rồi bị chết cháy. Mùi khói nồng nặc, mấy ngày cũng không tan. Phóng củi xảy ra chuyện, cách tằm tràng không xa. Mà tằm Ma vừa may vô cùng ghét mùi khói, càng khiến ta có thêm vài phần phỏng đoán. Sư phụ từng nói, yêu ma trên thế gian phần lớn đều do sân nộ tà niệm của con người tập trung tạo thành, người cùng Ma thường thường cách một con đường, ta liền suy nghĩ, trong tằm tràng này vô duyên vô cớ xuất hiện ma vật, có lẽ nào có liên quan với nàng dâu Bạch gia mất tích bí ẩn hay không. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, quả thực không sai.”
Lúc này Tần Lăng Tiêu mới hiểu được, vì sao Thôi Tiểu Tiêu vẫn ngăn không cho giết Ma vật này.
Nhưng hắn cũng không cho rằng mình làm sai. Chẳng lẽ Thôi Tiểu Tiêu này cho rằng người nhập ma còn có thể cứu?
Nghĩ vậy, hắn mở miệng nói: “Nàng đã tạo thành gϊếŧ chóc, tội ác tày trời, nếu ngươi mềm lòng với ma vật, nổi lên lòng thương hại, sớm muộn gặp phải Ma phản phệ.”
Thôi Tiểu Tiêu thản nhiên nói: “Tông pháp bất đồng, đạo đối phó với Ma cũng bất đồng, Tần Tông chủ cứ theo tâm pháp đạo tông nhà mình là được.”
Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng vẫn rơi vào trên thân nữ tử số khổ đã nhắm nghiền mắt. Lúc này đây tuy nàng cũng chỉ còn là cái xác không hồn, nhưng cũng không cản được việc làm người ta cảm khái sau khi nhớ lại đoạn quá khứ đau buồn kia của nàng.
Trước đây đám cháy chưa phát hiện thi thể, chắc là nàng đã thoát ra từ trong đám cháy, chỉ là lúc đó nàng có thai, bị khói lửa thiêu đốt, có lẽ hài nhi khó giữ được.
Nếu như nàng đoán không sai, nếu nói là đan dược, thực ra chính là viên Ma châu trở nên vẩn đυ.c kia. Là ai lừa gạt một nữ tử suốt ngày ở trong nhà nuốt vào Ma châu, cố ý lấy người nuôi châu, biến người thành ma, sau đó dùng người luyện Ma?
Âm mưu sau lưng, thật là không nhỏ nha!
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên nhìn về phía Tần Lăng Tiêu hỏi: “Tần Tông chủ luôn xa rời trần tục, vì sao lần này lại đích thân đến nơi này trừ ma?”
Tần Lăng Tiêu nào có lòng dạ thanh minh, đương nhiên nghe ra ý nghi vấn trong lời nói của Thôi Tiểu Tiêu. Chẳng lẽ nàng hoài nghi đường đường tông chủ Kiếm Tông như hắn sẽ lợi dụng nữ tử yếu đuối này để nuôi Ma sao!!
Nghĩ vậy, Tần Lăng Tiêu cau mày không vui.
Nếu như trước buổi trừ ma đầy biến cố này, chắc hắn sẽ không để ý nha đầu quê mùa không biết lai lịch này.
Tu chân giới ai không biết, Tần Tông chủ làm người từ trước đến nay thanh lãnh cao ngạo, ngạo nghễ đơn độc.
Tuy nhiên, nữ tông chủ trẻ tuổi của tiểu Tông này, tâm tư cẩn thận, lại có thể học một biết mười, ngược lại không phải là kẻ ngu.
Lúc này Tần Lăng Tiêu nảy sinh hứng thú, hắn sẵn lòng giải thích cho người thông minh hiểu: “Ma châu này là do ma đầu Ngụy Kiếp luyện hóa thất tình lục dục tạo thành từ hai trăm năm trước, niêm phong cất vào trong một tảng đá lớn ở Cửu Lộc sơn. Đáng tiếc trước đây không lâu, tảng đá lớn vỡ tung, hai viên Ma châu niêm phong ở bên trong trốn vào nhân gian. Tại hạ đã từng bái ma đầu kia làm sư, tự giác có trách nhiệm gột rửa tội nghiệt do hắn lưu lại, Vì vậy tìm kiếm lâu ngày, mới tìm được tung tích của một viên Ma châu.”
Sư tôn đã khuất trong miệng hắn, chính là ma đạo đầu sỏ Ngụy Kiếp tạo ra tinh phong huyết vũ lên thế gian vào hai trăm năm trước.
Nhắc tới Ngụy Kiếp, rất nhiều đại năng đương đại nghiến răng nghiến lợi căm giận, cũng thầm tiếc hận.
Nói về kỳ tài ngút trời, thật có thể gánh nổi cái từ này, đương đại Tần Lăng Tiêu cũng không xứng.
Dù sao hắn trộm được tu vi của sư phụ Ngụy Kiếp mới có thể nhảy long môn, từ yếu thành mạnh.
Mà chỉ dựa vào sức một mình, tu luyện ra tu vi siêu mạnh, trong bảy trăm năm, hẳn chỉ có một vị Ngụy Kiếp này thôi.
Năm đó Ngụy Kiếp, quả thật là kỳ tài! Tuổi còn nhỏ, đã một mình xông phá Hồn Xà Động, tay không gϊếŧ chết song đầu Phá Hồn cự mãng.
Do y trúng phải xà độc, vì thế chịu đủ dày vò, lại cũng theo đó lĩnh ngộ đạo vận chuyển chân khí ép xà độc, từ đó về sau luyện khí kết đan, tự thành một trường phái riêng.
Nhưng cũng bởi vì rắn độc dày vò, cộng thêm lưng đeo huyết hải thâm cừu, làm cho tính tình của Ngụy Kiếp thay đổi lớn, sau đó lại đơn thương thất mã xông vào đệ nhất thiên hạ kiếm tông lúc đó là Lăng Vân Các, tỷ thí kiếm đạo với Các chủ, tiện thể tàn sát toàn bộ giáo chúng của Lăng Vân Các.
Trong mấy chục năm sau, công lực của Ngụy Kiếp ngày càng tinh thâm, thế nhưng càng lúc càng đi xa trên con đường ma đạo, dùng độc xà diệt thiên hạ, gϊếŧ hết cường giả, ở trước mặt hắn không ai dám xưng Tôn giả!
Cuối cùng, lúc ma công của Ngụy Kiếp đại thành, xà độc đã vào tủy, hóa thành nửa người nửa xà, da dẻ toàn thân đều là từng mảng vảy của cự mãng, diện mục dữ tợn, tính tình cũng bất thường tàn bạo.
Mà năm đó Lăng Vân Các may mắn còn một mình Thiếu tông chủ Tần Lăng Tiêu nhẫn nhục sống tiếp, mai danh ẩn tích, bái làm đồ đệ của cừu nhân, từ đó về sau ẩn nhẫn chờ thời, chỉ cần có cơ hội thì lập tức báo thù.
Rốt cục thừa cơ Ngụy Kiếp cách mỗi 99 năm chuyển khí thổ nạp, tế ra nguyên đan luyện hóa trọc khí, Tần Lăng Tiêu ra tay đánh lén, đánh tan nguyên thần của Ngụy Kiếp.
Nghĩa cử như vậy, đương nhiên nhận được sự ca tụng của đám tu chân chính đạo —— nếu không nhờ Tần Lăng Tiêu, thiên hạ hiện tại chắc vẫn đang bị ma đầu Ngụy Kiếp độc hại.
Nghe Tần Lăng Tiêu giải thích về nguồn gốc của Ma châu, Thôi Tiểu Tiêu biểu thị hơi hiểu.
Thì ra Ma châu này lại do ma đầu Ngụy Kiếp kia trước khi chết, luyện hóa ra trọc khí mà thành.
Ma đầu quả nhiên là ma đầu, cho dù là sau khi chết, cũng muốn để tiếng xấu muôn đời.
Tiểu Tiêu tinh lọc siêu độ ả kia xong, bèn thông báo với đám sai dịch trốn bên ngoài tằm tràng về chuyện nhập liệm hạ táng, rồi dẫn bọn Cơ Ngọ Thất rời đi.
Nàng bởi vì quá gầy, nên khiến đôi mắt to trông khá hoạt bát linh hoạt, cạnh khóe mắt trái có một nốt ruồi son, lúc mỉm cười, trông khá xinh đẹp, nhất là lúc cười ra tiếng, toàn thân đều mang theo phong vận không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta trong thoáng chốc, không tự chủ được nhìn chằm chằm miệng cười của nàng. Tuy nhiên mới vừa rồi nàng vẫn luôn nghiêm mặt, lại chưng ra một cỗ khí chất hờ hững trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy khá xa cách, khó gần.
Mỹ nhân Linh Chỉ San đứng ở một bên Tần Lăng Tiêu cũng yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thôi Tiểu Tiêu.
Thôi Tiểu Tiêu kia có dáng người nhỏ gầy, nhưng trong lúc đi lại mang theo một phong cách không câu chấp, lọn tóc đuôi ngựa buộc ở sau ót đang lắc lư ở bên hông, giống như đuôi hồ ly cực kỳ quyến rũ…
Linh Chỉ San nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tần Lăng Tiêu, phát hiện ánh mắt của hắn cũng vẫn như cũ dừng lại trên bóng lưng của nữ tử kia. Linh Chỉ San không khỏi cắn môi.
Linh Chỉ San là đương nhiệm cung chủ của U Cốc Lưỡng Nghi Cung, Lưỡng Nghi Cung có thuật luyện đan trúc khí nổi tiếng thiên hạ, càng là nơi nữ tu tập hợp.
Nàng năm đó đã từng là đệ tử của ma đầu Ngụy Kiếp, sau đó theo sư huynh Tần Lăng Tiêu cùng nhau phản bội ma sư, bỏ gian tà theo chính nghĩa, sau đó thành lập Lưỡng Nghi Cung lấy luyện đan trúc khí làm chính, đồng thời còn liên tục giúp đỡ Tần Lăng Tiêu lập ra Cửu Huyền Kiếm Tông.
Dù Tần Lăng Tiêu chưa từng đồng ý cùng nàng kết làm song tu đạo lữ, thế nhưng đệ tử hai môn đều cho rằng nàng bầu bạn cùng Tần Lăng Tiêu, nàng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với Tần Lăng Tiêu, sau đó cùng nhau phi thăng.
Nhưng ánh mắt quá say đắm vừa nãy của Tần Lăng Tiêu nhìn về phía Thôi Tiểu Tiêu, làm cho Linh Chỉ San cảm thấy có chút khó chịu.