Sai Thế

Chương 5: Sinh Nhật Bí Ẩn

Đúng lúc này, Thôi Tiểu Tiêu nhờ tiểu sư huynh A Nghị mang một thùng yên thủy cho Tần Lăng Tiêu đang lao vào phía trước.

“Tần tông chủ, ngài tưới nước này lên kén cùng vỏ nhộng kia, cũng có thể ngăn cản ma vật này xuất thế!” Tiểu Tiêu cao giọng hô.

Tần Lăng Tiêu biết ma vật ma này quỷ dị, biện pháp của Thôi Tiểu Tiêu rất tốt, thế nhưng có lẽ còn đang giận vì lời lẽ chế nhạo Kiếm Tông đệ tử lúc trước của Thôi Tiểu Tiêu, hắn cũng không đưa tay đón yên thủy kia, mà lại dùng tay huyễn hóa khí kiếm, phi thân lên cao, chuẩn bị dùng lực mở ra kén này.

Lần này, thời điểm khí kiếm của Tần Lăng Tiêu đánh về phía kén, cái kén vẫn yên tĩnh bất động bỗng từ bên trong lại nhanh chóng duỗi ra một ma trảo đen thùi lùi, không hề sợ hãi kiếm mang, chộp lấy khí kiếm của Tần Lăng Tiêu, đồng thời từ bên trong kén lần nữa tuôn ra ma tơ quấn chặt Tần Lăng Tiêu ngay gần đó.

Lần này, hơi nước chân khí hộ giáp kia hoàn toàn không có tác dụng, Tần Lăng Tiêu nhanh chóng bị “Bao phủ” trong tơ tằm mịn mỏng.

Thôi Tiểu Tiêu vội vã nói: “Hỏng bét…”

Nếu nàng đoán không sai, ma vật này rất giảo hoạt, lúc trước Tần Lăng Tiêu có thể chấn vỡ ma tơ, rõ ràng ma vật này dùng kế giả yếu thế để dụ địch.

Giống như con gấu ngủ đông xong tỉnh lại bụng đói kêu vang, muốn ăn như gió cuốn, ma vật này sau khi phá xác hẳn là cũng muốn lấp đầy cái bụng trống không.

Chỉ là huyết nhục của phàm nhân bình thường đã không thể thỏa mãn khẩu vị của nó, mà tu chân đại năng tu chân đại năng giống như Tần Lăng Tiêu chính là thuốc bổ không thể tốt hơn.

Cho nên nó mới cố ý yếu thế, dẫn dụ Tần Lăng Tiêu tới gần kén tằm, sau đó mới đột nhiên thò ra, muốn thôn phệ Tần Lăng Tiêu trong chớp nhoáng.

A Nghị thấy tình cảnh này, bèn vội vã giội thùng nước trong tay vào bên đó.

Nhưng lúc này ma vật đã thò đầu ra từ trong kén, lộ ra một gương mặt quái dị giống người mà không phải người, giống như trùng không phải trùng, cho dù là yên thủy giội vào, khiến quái vật kia khó chịu gào thét, nhưng cũng không thể ngăn cản nó kéo Tần Lăng Tiêu lại gần nó.

A Nghị bởi vì áp sát quá gần, hai chân cũng bị ma ti cuốn lấy, té ngã trên đất, nhanh chóng bị lôi kéo về hướng ma vật kia.

Biến cố này dọa cho thiếu niên hét lớn không ngừng, hoàng chỉ trong ngực ném loạn ra ngoài như thứ không đáng tiền, biến ảo ra diều hâu thỏ chim sẻ bay khắp bầu trời, lại không cách nào ngăn cơn sóng dữ.

Cơ Ngọ Thất có lòng đi cứu tiểu sư đệ, song toàn thân đều bị thương, nhúc nhích chút thôi cũng đau không chịu nổi, mà nhị sư tỷ Giang Nam Mộc lúc này đã sợ đến mức đứng đơ ra ở đằng xa, không biết nên làm sao cho phải.

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thôi Tiểu Tiêu mò trúng hoàng thảo chỉ dùng để đi nhà xí trong túi áo của mình, nàng nhanh chóng rút ra một tờ, lại cắn nát ngón tay của mình, vẽ bùa một tờ hoàng chỉ, dán trên lưng lão cẩu vẫn đi theo mình, lại đưa một tâm cho lão cẩu cắn, sau đó phân phó: “Cát Tường, dán phù này trên thân con cọp kia!”

Sư phụ đã từng nói, máu của nàng có chút đặc thù, lấy máu làm phù có thể tốt hơn ngưng tụ ý niệm, nàng khổ học được cả đêm, lại gia trì thêm máu, thắng bại đều trong lần này!

Có lẽ là trong lúc nguy cấp, đả thông khí mạch tu chân của nàng, sau khi lão cẩu bị dán phù, thân hình đột nhiên tăng vọt, mở cái miệng đầy răng nanh, hung tợn lao về phía ma vật sắp lột xác.

Ma vật kia đang dồn tất cả tinh lực lên thân hai con mồi, mà động tác của lão cẩu kia lại quá nhanh, do chủ quan không kịp đề phòng, bị cắn chặt yết hầu, mà cùng lúc đó, tờ phù kia cũng đúng lúc được răng chó dán trên da thịt của ma vật.

Lão cẩu Cát Tường trông rất phấn khích, miệng chó cắn chết không thả, thế mà còn cưỡi trên thân ma vật, ra sức lắc đuôi.

Mà ma vật kia trông cũng có chút đờ đẫn, quay đầu đờ đẫn nhìn con chó đang cắn nó, nhưng nó nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nổi giận muốn xé nát lão cẩu.

Mà ngay khi ma vật đờ đẫn, Tần Lăng Tiêu bị quấn chặt lại đột nhiên không nhúc nhích, giống như dầu hết đèn tắt, sau đó thân thể cao lớn trong nháy mắt hóa thành sương băng, cứ như bị rút khô chân khí, trống rống biến mất không còn thấy nữa…

Đám đệ tử Kiếm Tông kinh hãi bay nhào tới định cứu sư phụ nhao nhao hét lớn: “Sư tôn!”

Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền gió táp, một thân ảnh mặc áo trắng chân đạp khí kiếm từ trên trời giáng xuống, cứ như thần linh từ trên trời xuống xuống, không ngờ chính là Tần Lăng Tiêu mới đột ngột biến mất.

Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc lại bị phong thái của chinh tin phục, đầy si mê chợt nói: “Tần Lăng Tiêu mới… lại chỉ là giả thân do chân khí của hắn huyễn hóa ra? Thật sự là quá lợi hại!”

Thôi Tiểu Tiêu cũng nhận ra tình huống, hèn gì vừa rồi nàng thấy Tần Lăng Tiêu này dường như luôn luôn có chút sương mù quanh quẩn, thì ra cũng không phải là chân khí hộ thể, mà là giả thể huyễn ra…

Đây là giả thân huyễn thuật mà đại năng Kim Đan kết thành mới có thể sử dụng, cần chân khí rất mạnh chống đỡ, đồng thời cũng cần đồng dạng ngưng lực mạnh mẽ điều khiển.

Ma vật kia mặc dù xảo trá, thế nhưng thứ mà nó quấn lấy chỉ là giả thân thôi!

Hiện tại Tần Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện, cũng không cần khí kiếm, rút ra một thanh kiếm cũ rỉ sét khảm đầy Hắc Diệu Thạch, tay nâng kiếm, hung hăng bổ về phía ma vật sắp lột xác.

Kế hoạch ban đầu của Thôi Tiểu Tiêu dùng yên thủy giội vào ma vật kia, ngăn cản nó ra khỏi kén, sau đó lại hàng phục bắt sống ma vật này.

Mắt thấy Tần Lăng Tiêu sắp hạ sát thủ, vội vã la lên: “Tần tông chủ, thủ hạ lưu tình…”

Tần Lăng Tiêu làm sao có thể nghe nàng? Thanh kiếm cũ rỉ sét kia đã đâm nhanh về phía ma vật kia, kén tằm màu đen cũng theo đó vỡ ra.

Thôi Tiểu Tiêu có nhãn lực quá tốt, chú ý tới trên chuôi của thanh kiếm mà hắn đang cầm điêu khắc một đóa cửu tuyến liên hoa nở rộ, không biết có phải do rỉ sét hay không, hoa sen kia trông… không phải là màu đỏ, mà là đen sẫm…

Nàng không rảnh ngẫm nghĩ, vội vàng chuyển mắt nhìn về phía ma vật đã ngã gục.

Bởi vì chưa tự hoàn toàn lột xác, ma vật kia chỉ thành hình một nửa, nửa phần sau vẫn là trùng hình, bởi vì không chịu nổi kiếm khí của Tần Lăng Tiêu, bụng nổ tung, kêu thảm văng ra khỏi kén, bò nằm trên mặt đất, thoi thóp.

Tần Lăng Tiêu không thèm để ý tới ma vật sắp chết kia, chỉ vung tay áo đánh văng trùng dịch tung tóe bay đầy trời, bước nhanh hướng về phía trước, trong trùng dịch đầy đất tìm được một viên châu to bằng quả vải.

Viên châu kia mới đầu còn phát ra ánh sáng u ám, nhưng lúc bị Tần Lăng Tiêu cầm trong tay, chỉ trong chớp mắt liền ảm đạm thành màu than đá.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Lăng Tiêu hiện lên vẻ giận dữ, trừng mắt về phía Thôi Tiểu Tiêu hỏi: “Ngươi dùng cái phù gì vậy? Làm sao nó lại biến thành dạng này?”

Thôi Tiểu Tiêu khom lưng sờ sờ lão cẩu Cát Tường chạy về, lột ra tờ phù dính máu của mình từ trên thân nó, thuận miệng nói: “Chỉ là phù trừ tà nhập môn bình thường… Tần tông chủ, mặc dù ta giúp ngươi, nhưng ngươi cũng không cần quá khách khí!”

Rất hiển nhiên, cô nương này đang nói mát, giọng điệu mà Tần tông chủ nói với nàng không có chút nào khách khí!

Đại đệ tử của Tần Lăng Tiêu - Tưởng Chính tức giận nói: “Sư tôn ta ngàn dặm xa xôi đến đây hàng ma, lại bị ngươi dùng bàng môn làm bẩn Ma Châu, đáng chịu tội gì hả!”

Thôi Tiểu Tiêu bị đệ tử của kiếm tông mắng, thì chỉ cười nói: “Ta chỉ dùng phù trừ tà bình thường, ma là do sư tôn ngươi dùng kiếm chặt. Nếu ngươi nói là ta làm, cũng quá đề cao ta rồi. Chắc không phải là do kiếm của lệnh sư tôn không lau sạch sẽ, bị rỉ sét đó chứ?”

Tần Lăng Tiêu dường như không muốn để cho người ta nhìn kỹ thanh kiếm nát này, nhanh chóng nhét kiếm vào vỏ kiếm, lại dùng một đầu vải trắng quấn kỹ thanh kiếm, rồi đưa cho nữ tử áo đen bên cạnh.

Sau đó hắn nhíu mày nhìn Ma Châu vẩn đục, rồi nhét Ma Châu vào trong túi áo của mình.

Cuối cùng, Tần Lăng Tiêu trừng mắt nhìn về phía tờ phù mà Thôi Tiểu Tiêu cầm trong tay kia.

Tờ phù kia cũng không phải do chu sa vẽ thành, cứ như là lấy máu làm dẫn…

Ngón tay của Thôi Tiểu Tiêu còn đang chảy máu, Tần Lăng Tiêu nhẹ nhàng ngửi ngửi, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, nếu không phải vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh níu lại, thiếu chút chút nữa đã phóng tới Thôi Tiểu Tiêu, hắn che mũi, đột nhiên hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ của ngươi là mấy?”

Thôi Tiểu Tiêu ngọt ngào nở nụ cười, nốt ruồi ở khóe mắt trở nên càng thêm đỏ tươi. Nàng đột nhiên đi tới, kề sát Tần Lăng Tiêu, cứ như chỉ muốn nói cho hắn nghe.

Chỉ nghe Tiểu Tiêu dùng nhất kính cẩn ngữ khí trả lời: “Ngày sinh của ta, liên quan… đến… các hạ… cái rắm á?”

Nhìn như tiểu cô nương ngoan ngoãn, đột nhiên giở trò xảo quyệt, khiến cho người ta kinh hoàng.

Nhất là loại nhân vật được nọi người chào đón tại tu chân giới như Tần Lăng Tiêu, đã rất lâu chưa từng bị ai sỉ vả ngay trước mặt mọi người.

Tần Lăng Tiêu bị nghẹn đến mức nheo lại đôi mắt đẹp, ngửi mùi máu nhàn nhạt trong không khí, ổn định tâm thần, nói chắc chắn: “Nếu như ta không đoán sai, ngày sinh của cô nương ngươi là mệnh cách bát tự toàn âm hiếm thấy… người có loại mệnh cách này, khắc cha khắc mẹ, nhân duyên kém… ngươi chắc là trê mồ côi nhỉ?”

Lần này nụ cười đùa cợt giả tạo trên mặt của Thôi Tiểu Tiêu hoàn toàn biến mất.

Bởi vì Tần Lăng Tiêu nói không sai, phàm là người hiểu sơ về mệnh lý, nhìn thấy ngày sinh của nàng thì tất cả đều lắc đầu.

Nàng là trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, vốn sinh ra trong một gia đình tiểu thương coi như là giàu có. Mẫu thân biết chữ nghĩa, phụ thân là nho thương buôn bán tranh chữ, toàn gia cũng coi như vui vẻ hòa thuận.

Nhưng thời điểm nàng còn ở trong bụng mẹ, cha gặp bất trắc, gặp phải đạo tặc, chết yểu ở trên con đường về nhà.

Mẫu thân sinh nàng xong, gia đạo suy sụp, không kiếm được tiền, ngày ngày dựa vào cầm cố gia sản để sống.

Sau này mẫu thân được bệnh lao, nặng đến mức bệnh không dậy nổi, dầu hết đèn tắt.

Cữu cữu, người luôn đánh tỷ tỷ Thu Phong, mời tới cho mẫu thân một thuật sĩ giang hồ, nói mệnh của Thôi Tiểu Tiêu quá cứng, là tượng thập thương hiếm thấy.

Cái gọi là “thập thương” chính là tổn thương cha, tổn thương mẹ, tổn thương anh em, tổn thương trượng phu, tổn thương con trai, tổn thương con gái, tổn thương nhân duyên, tổn thương tài lộ, tổn thương tuổi thọ, tổn thương thời vận.

Giữ lại loại nữ hài chí âm thập thương này trong nhà, chẳng những phương hại thân hữu, cho dù cố cho ở lại, cô bé này cũng là mệnh số cả đời cơ khổ lưu ly.

Lúc ấy cữu cữu nghe lời này, sợ đến hồn phi phách tán, y nhìn cháu gái Thôi Tiểu Tiêu còn tuổi nhỏ giống như nhìn thấy mãnh thú ăn người.

Cuối cùng cữu cữu ngu muội lại khuyên được mẹ của Thôi Tiểu Tiêu, lấy giá rẻ mạt hai lượng bạc, bán Tiểu Tiêu sang huyện đối diện làm nha hoàn.

Tính ra lúc đấy cho dù chỉ có một lượng bạc hay thậm chí là nửa lượng bạc thì cữu cữu cũng sẽ bán nàng, bạc chỉ là phụ, còn chủ yếu là đẩy được cái sự xui xẻo - Thôi Tiểu Tiêu ra khỏi nhà.

Thôi Tiểu Tiêu lúc ấy tuổi nhỏ, ôm chặt mẹ không chịu buông tay, thế nhưng mẹ của nàng vừa chảy nước mắt, vừa nhét vào trong ngực nàng một chiếc bánh cao lương còn sót lại trong nhà, sau đó nhẫn tâm đẩy nàng ra khỏi cửa.

Thời điểm Tiểu Tiêu tuổi nhỏ bị ném lên xe ngựa, trong ngực ngoại trừ cái bánh cao lương bị bóp nát ra, cũng chỉ có cún con Cát Tường ngày thường thích đeo theo nàng.

Nó cố sức chen lên xe ngựa, liều mạng nhe răng về phía người môi giới, bảo vệ Tiểu Tiêu hộ thật kỹ càng.

Cứ như vậy một người một chó bị bán vào trong nhà một phú hộ tại huyện thành.

Có lẽ thật là mệnh số của Tiểu Tiêu quá suy, nhà phú hộ mua nàng không tới mấy ngày thì nửa đêm phát sinh cháy nhà, một đám đạo tặc xông vào cướp bóc, mà Thôi Tiểu Tiêu cũng trời xui đất khiến lại bị trộm tặc cướp đi.

Về sau nàng thiếu chút nữa bị đạo tặc bán vào kỷ viện, may mắn trong đó một lão đạo tặc lương tâm chưa mất cứu Tiểu Tiêu. Lão tặc kia lúc còn trẻ đã mất đi nữ nhi duy nhất, lúc gặp Thôi Tiểu Tiêu, cảm thấy rất giống nữ nhi của mình, nên nảy sinh mấy phần thương hại, mang theo nàng len lén chạy trốn, cứ như vậy nuôi dưỡng nàng.

Từ đây Thôi Tiểu Tiêu liền cùng lão tặc này đi vào con đường lừa đảo, cứ trôi giạt như thế hơn chín năm, mãi đến khi gặp được tông chủ đời trước của Linh Sơn Phù Tông Đường Hữu Thuật.

Bây giờ, Thôi Tiểu Tiêu đã sớm trổ mã thành thiếu nữ, mà chó con Cát Tường luôn đi theo nàng cũng trở thành một lão cẩu sắp chết.

Chỉ là vết sẹo trong lòng kia, dường như cũng không kết vảy theo năm tháng.

Hiện tại chẳng biết tại sao Tần Lăng Tiêu lại đột nhiên đoán được bí ẩn về ngày sinh mà Thôi Tiểu Tiêu không muốn nhắc đến nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận