Sai Thế

Chương 8: Mở Miệng Cầu Hôn

Về phần họ Tấn thì gia tài tan hết lại đắc tội với Tri Châu đại nhân, trước kia hắn lại khi nam bá nữ trong thôn đắc tội vô số người, không có tiền tài, quan phủ làm chỗ dựa thì phúc khí của gã cũng xem như đã kết thúc, mấy người đồng môn Phù Tông cũng lười ở lại để xem kết cục của gã.

Mặc dù trừng trị ác nhân, xả được cơn giận.

Thế nhưng con đường phía trước của các môn nhân Phù Tông vẫn còn rất xa. Sau khi ăn xong miếng bánh bơ cuối cùng mang từ Phí huyện theo, Cơ Ngọ Thất ợ một cái, sau đó buồn bã nói: “Sư phụ hạ chú này cũng quá bá đạo, không biết khi nào mới có thể giải khai?”

A Nghị ngồi ở phía sau Cơ Ngọ Thất, thay y bôi Năng Thương Cao lên cổ, nghe lời này, A Nghị quay đầu hỏi Thôi Tiểu Tiêu: “Tông chủ sư muội, tiếp theo chúng ta đến một thành trấn náo nhiệt chút đi, cảm giác bị đói thực sự rất khó chịu.”

Thôi Tiểu Tiêu đang dùng bút lông thấm chu sa vẽ bùa, nghe lời này nàng cũng không trả lời, chỉ nín thở ngưng thần, dựa theo hình vẽ trong bí tịch sư môn mà cẩn thận vẽ.

Chờ Tiểu Tiêu vẽ xong mấy tấm phù, so sánh với phù trong sách một chút, rất là hài lòng gật gật đầu, hiện tại ít nhất nàng cũng có thể vẽ phù văn chính xác.

Lần này nàng vẽ chính là đệ tử nhập môn Phù Tông Hóa Thủy Phù. Lấy phù dẫn Ngũ Hành chi thủy tản vào không trung thì có thể hóa thành cam lộ. Nếu gặp phải hỏa hoạn chỉ cần nhấc tay vung phù là có thể vì người tiêu tai dập lửa giúp người. Chiêu này cực kỳ hữu dụng trong việc cứu người, cũng cực kỳ hữu dụng trong việc ra oai với phàm nhân, chẳng phải từ xưa đến nay, phất tay làm mây lật tay làm mưa chẳng phải là thứ mà phàm nhân dùng để tả tiên nhân hay sao?

Sau khi nàng bỏ bút lông xuống, lập tức vung phù lên giữa không trung, đồng thời lẩm nhẩm khởi chú, muốn hóa phù thành mưa.

Ba sư huynh, sư tỷ đều trừng mắt, muốn nhìn Tông chủ hiển lộ chút thần thông.

Thế nhưng tờ giấy kia tung bay giữa không trung rồi lại chậm rãi rơi xuống, không chút biến hóa.

Thôi Tiểu Tiêu không tin tà, lại vung ra hai tấm nhưng chúng vẫn phiêu hốt rơi xuống như giấy vệ sinh, đến một giọt nước cũng không có chứ đừng nói đến là cam lộ.

Giang Nam Mộc nhịn không được thất vọng thở dài, Cơ Ngọ Thất cười ha hả: “Trước kia ta còn cho rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, bây giờ nhìn thì ra là đêm đó chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết.”

Thôi Tiểu Tiêu mấp máy miệng, rất nhanh đã tiêu tán tích tụ trong lòng, mở miệng ngắt lời: “Sư phụ từng đề cập trong bí tịch, khởi nguồn của Phù Tông chúng ta cũng không phải là Linh Sơn, năm đó sư phụ từng ở Phượng Trì Kỳ Lão Sơn đạt được đại cơ duyên, quen biết sư tôn Ngụy Kiếp của người, lại lĩnh ngộ được áo nghĩa của Phù Tông. Nếu chúng ta muốn đề cao tu vi thì nên đến Phượng Trì Kỳ Lão Sơn nhìn xem.”

Nếu tông chủ đã lên tiếng thì những đồng môn còn lại tất nhiên sẽ tuân theo, Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy chuẩn bị đi thu thập hành lý, thế nhưng trong túi áo của nàng lại rơi ra một hạt châu.

Phụ thân của Giang Nam Mộc nhặt lên, lại bất ngờ phát hiện ra cái này chính là Ma Châu bẩn thỉu kia.

Hạt châu này càng ảm đạm hơn so với đêm đó, hoàn toàn là một quả cầu đá không đáng chú ý.

Thôi Tiểu Tiêu tiếp nhận hạt châu lật xem trái phải, nàng thật sự không nghĩ ra vì sao hạt châu này lại chạy vào túi của nàng.

Bởi vì từ nhỏ đi theo nghĩa phụ hành tẩu giang hồ, Thôi Tiểu Tiêu không chỉ biết gạt người mà bản lĩnh trộm cắp cũng là thần hồ kỳ kỹ.

Nhưng mà lần này nàng cũng không nhận. Mặc dùng ma vật kia nàng cũng có tham dự hàng phục, nhưng nàng chỉ lấy da trung, không muốn lấy đồ bỏ Ma Châu.

Cơ Ngọ Thất lại nhận định là Thôi Tiểu Tiêu lấy, vẻ mặt xem thường: “Chó không bỏ được đớp cứt! May mà ở ở trước mặt sư phụ lập thệ muốn cải tà quy chính. Thế mà không hỏi lại tự lấy.”

Thôi Tiểu Tiêu nghiêm túc phản bác: “Ngươi cảm thấy ta có thể trộm từ trong túi của vị kỳ tài ngút trời kia sao? Hắn có thể một kiếm bổ sống ma. Ta cũng không biết tại sao hạt châu này lại chạy vào trong túi của ta.”

Cơ Ngọ Thất hơi ngưng lại, y cảm thấy nàng nói không phải không có lý, thế là tự nhủ: “Nếu không phải ngươi trộm, chẵng lẽ hạt châu này sẽ tự chạy vào trong túi ngươi sao?”

Nghe lời này của y, mấy người còn lại đều lộ ra vẻ e ngại nhìn Ma Châu này. Nhưng mà thứ xám xịt như tảng đá này hình như không có phản ứng gì, nằm trên bàn không nhúc nhích, thực sự không khiến người ta bảo trì sự e ngại quá lâu.

Cuối cùng Cơ Ngọ Thất đưa ra kết luận, Ma Châu này có thuộc tính là Tham, đương nhiên sẽ thích những người tham lam. Không khéo trong những người ở đây thì nữ lừa đảo nhân phẩm kém cỏi nhất, Ma Châu bị Thôi Tiểu Tiêu hấp dẫn, tình có thể hiểu.

Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc đề nghị mang Ma Châu này trả lại cho tông chủ Kiếm Tông nhưng Thôi Tiểu Tiêu cũng không muốn tiếp xúc với người của Kiếm Tông.

Tần Lăng Tiêu nói năng lỗ mãng, lại dám đoán mệnh cho nàng, đừng tửng ràng dáng dấp đẹp trai sẽ không kiêng kỵ gì vạch trần vết sẹo của người khác.

Nàng không biết diệu dụng của thứ này nhưng không thể tùy tiện cất giữ, miễn cho lại có người vô tội như phụ nhân Bạch gia bị hại.

Nghĩ đến đây, Thôi Tiểu Tiêu lục trong túi lấy ra một hộp gỗ trấn hồn mà trước khi sư phụ lâm chung đã cho nàng.

Nghe nói cái hộp này là do Ngô Đồng Mộc ở Chư Yêu Chi Dã mà Phượng Hoàng đã đậu lên chế thành. Phượng Hoàng chính là Hỏa Trung Chi Điểu. Ngô Đồng Thụ mà nó đã đậu qua cũng là vật chí dương, có thể khốn ma trừ tà, mang ra để đựng vật chí âm chí tà này đúng là không gì có thể phù hợp hơn.

Sau khi Thôi Tiểu Tiêu bỏ Ma Châu vào trong hộp gỗ xong, trong lòng nàng cũng hơi yên ổn, nàng nghĩ sau khi về Linh Sơn lại vào trong Pháp Khí Các của Phù Tông để tìm kiếm pháp khí xoá bỏ Ma Châu nghiệt chướng.

Chỉ là nàng cũng không biết trong nháy mắt khi nàng đóng hộp gỗ lại, hạt châu kia vốn ảm đạm đột nhiên phát ra u quang xanh đậm trong nháy mắt…

Trên đường tiến về Phượng Trì, phong cảnh tú mỹ, chỉ là đi được một lúc họ lại gặp được các đệ tử Cửu Huyền Kiếm Tông.

Đệ tử cầm đầu Kiếm Tông đưa cho Thôi Tiểu Tiêu một tấm thϊếp mời thanh lịch.

Thôi Tiểu Tiêu không biết cái này là ý gì. Vẻ mặt Tưởng Chính truyền lời kiêu căng: “Sư tôn mời Thôi Tông chủ đến Khê Đình phía trước nói chuyện.”

Thôi Tiểu Tiêu cũng không muốn đi. Nàng biết có lẽ Tần Lăng Tiêu phát hiện Linh Châu biến mất nên nghi ngờ là nàng đã động tay động chân, mới đến gây chuyện. Nàng cũng chả biết giải thích chuyện ma châu chạy đến bên mình thế nào, giờ đang tình ngay lý gian tự mình đi đến đó thì khác nào tự chui đầu vào rọ đâu.

Cơ Ngọ Thất đáng ghét, rõ ràng là y đã nói ở ven đường dùng Tiêu Tung Phù có thể ẩn giấu hành tung, như thế nào vẫn bị những đệ tử Kiếm Tông này tìm được vậy?

Thôi Tiểu Tiêu cũng không muốn đi nhưng đệ tử Kiếm Tông không chút khách khí, khí kiếm đã gác lên cổ của nàng.

Bọn Cơ Ngọ Thất muốn xung đột với đệ tử Kiếm Tông, Thôi Tiểu Tiêu vội vàng ngăn lại, đồng ý một mình đi gặp Tần Lăng Tiêu.

Chờ nàng đi đến cạnh khe suối, Tần Lăng Tiêu đang ngồi xếp bằng trong Khê Đình dùng khí ngự kiếm. Bảy thanh linh kiếm hiện ra kim quang nhàng nhạt, đang lao vùn vụt trên đỉnh đầu của hắn.

Đến khi nhìn thấy Thôi Tiểu Tiêu bước đến, gã mới nhẹ nhàng búng tay thu hồi khí kiếm, sau đó gã gõ nhẹ ở bên cạnh bàn ngọc, ý bảo Tiểu Tiêu ngồi xuống cùng uống.

Làm tông chủ của Kiếm Tông hàng đầu lại hạ mình mời một tên bàn môn tả đạo uống trà, nếu đổi thành người khác thì đã thụ sủng nhược kinh.

Nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại biết đây là Hồng Môn Yến, nàng dứt khoát không ngồi xuống, chỉ cười thẳng thắn nói: “Tần Tông chủ muốn đòi đồ đúng không… Hạt châu kia vì sao lại ở trong túi của ta, ta cũng không rõ ràng lắm. Theo lý thuyết thì ta cũng tham dự hàng ma, Linh Châu này thuộc về ta cũng không quá đáng. Nhưng nếu Tần Tông chủ muốn thì ta tặng cho tông chủ miễn cho tổn thương hòa khí của hai tông chúng ta.”

Giọng điệu láu cá cỡ này, là trước kia Tiểu Tiêu ở trong giang hồ lịch luyện ra mọi việc đều thuận lợi.

Thôi Tiểu Tiêu tự biết không địch lại khí kiếm của Tần Lăng Tiêu, bị người chặn cửa đương nhiên sẽ lấy lòng, tranh thủ thời gian đưa tiễn ôn thần.

Nghe lời nói của Thôi Tiểu Tiêu, Tần Lăng Tiêu cũng không tin nở nụ cười gằn, ngữ điệu kéo dài: “Không phải ngươi lấy sao?”

Sau khi trừ ma trong tằm trận, đệ tử Kiếm Tông đã mang lai lịch của tân tông chủ Phù Tông đều hỏi thăm ra, trình báo cho Tần Lăng Tiêu.

Một nữ nhân ăn cắp trà trộn chợ búa nhiều năm lại nói mình không trộm đồ? Nói ra có ai tin.

Thôi Tiểu Tiêu gật đầu, mặc dù nàng cũng không trông cậy vào vị Tần Tông chủ này có thể tin nàng, nhưng sự thật chính là như vậy.

Nàng lấy Trấn Hồn Mộc Hạp trong túi ra, đưa trả lại cho Tần Lăng Tiêu, muốn nhanh chóng chấm dứt vụ kiện.

Tay Tần Lăng Tiêu vừa mới chạm vào hộp gỗ thế mà trong nháy mắt Trấn Hồn Mộc Hạp đã dấy lên liệt hỏa hừng hực.

Tần Lăng Tiêu giật mình, vội vàng vận khí muốn đánh bay hộp gỗ.

Đúng lúc này, một tia sáng hiện lên, Ma Châu vốn ảm đạm vô quan dường như đã chứa đầy năng lượng, trở nên phát quang trong suốt.

Nó linh hoạt tránh né mấy lần bắt lấy của Tần Lăng Tiêu, chạy trốn như xuyên vân tiễn, nhưng lại giống như tạm thời đổi chủ ý, đột nhiên vọt về phía Thôi Tiểu Tiêu đang đứng ở một bên.

Thôi Tiểu Tiêu không kịp đề phòng, bị Ma Châu kia đánh một cái bị đánh ngã xuống đất. Nàng cảm thấy cỗ tay như có nhiệt khí vọt tới, ngực nóng lên, Ma Châu cũng trong khoảnh khắc đã tiêu tán vô ảnh.

Lúc nàng định đứng dậy, Tần Lăng Tiêu đột nhiên đi tới, một phát bắt được cổ tay của nàng, vén ống tay áo lên, chỉ thẩy ở cổ tay của Thôi Tiểu Tiêu bất ngờ xuất hợn một đạo phù văn uốn lượn như rắn.

Từ trong đạo phù văn này có thể cảm nhận được rõ ma khí nồng đậm vốn có từ ma châu.

“Đây là cái gì?” Thôi Tiểu Tiêu nhẫn nhịn cơn đau ở ngực hỏi.

Biểu lộ của Tần Lăng Tiêu phức tạp có chút nói không nên lời, gã oán hận trừng mắt nhìn Thôi Tiểu Tiêu, giống như nuốt phải cứt chó, có chút khí phách khó nhịn.

Cuối cùng dường như gã đã hạ quyết tâm, chậm rãi giương mắt nhìn Thôi Tiểu Tiêu hỏi: “Xem ra ngươi cũng biết rõ ta phải có Ma Châu này không thể. . . Đã như vậy thì theo tâm nguyện của ngươi đi. Không biết lúc trước ngươi có chọn đạo lữ đồng tu chưa?”

A? Thôi Tiểu Tiêu lại không ngờ rằng Tần Lăng Tiêu lại bất chợt mở miệng hỏi vấn đề không chút liên quan như vậy, từ dưng đang từ ma châu lại nhảy sang hỏi về vấn đề đạo lữ song tu làm chi? Mà cho dù muốn chuyển chủ đề thì cũng phải giải thích nghi vấn của nàng đã chứ, ai lại muốn chuyển là chuyển ngay được như thế kia.

Mà dường như Tần Lăng Tiêu cũng không muốn nghe câu trả lời của Thôi Tiểu Tiêu, nói thẳng: “Chắc là không có, bằng không ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí tính kế ta như vậy. Vô luận là tu luyện tông gì, nếu tìm được tiên lữ đồng tu thích hợp như vậy sẽ làm ít công to. Ta đã kết thành Kim đan của ta từ lâu, chỉ kém bước cuối cùng hóa nhập Nguyên Anh độ kiếp phi thăng. Nếu ngươi có thể đồng tu với ta thì tương đương với ít đi đường vòng trăm năm khổ tu… Ngươi nên rõ ràng, đường tắt dạng này vốn cũng không tới lượt ngươi, nhưng ngươi giở trò lừa bịp mang Ma Châu hòa hợp, khiến ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể thuận theo ý ngươi, Chỉ là hôn sự giản lược, ta không muốn riêu rao để thiên hạ đều biết.”

Lúc Tần Lăng Tiêu nói lời này, ngữ khí như bị ép đớp cứt. Nhưng Thôi Tiểu Tiêu cũng không cảm thấy mình gả cho Tần Lăng Tiêu chính là ăn được Quả Nhân Sâm. Tầm tuổi nàng vốn đang muốn ngao du tự tại, ai lại muốn đi kết hôn với một tên tông chủ mắt cao hơn trán làm gì, phiền muốn chết.

Nàng trừng to mắt, ngập ngừng hỏi: “Tần Tông chủ… Có phải ngài đã tức giận đến hồ đồ rồi không? Ở chỗ ta có Thanh Lương Phù hạ nhiệt, ngươi có cần một bộ dán huyệt ở đầu không?”

Tâm tình Tần Lăng Tiêu vẫn không được tốt, gã chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý lấy Ma Châu đi, lại mang nó đưa vào cơ thể, không phải để tính kế cửa nhân duyên này sao?… Cửu Huyền Kiếm Tông ta từ trước đến nay đều chú trọng thanh danh, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ngươi đến cùng. Chỉ là hái dưa sớm sẽ không ngọt, cô nương hao tâm tổn trí tính toán như thế sau này đừng nên hối hận…”

Hiện tại gã vô cùng cần Ma Châu để áp chế ma tính trong cơ thể. Mà Thôi Tiểu Tiêu này cố tình thu nạp Ma Châu, lòng dạ đáng chém.

Nếu gã muốn Ma Châu dẫn cho mình, thì phải gϊếŧ Thôi Tiểu Tiêu hoặc là cùng nàng vào hàn trì, nam nử ở chung một chỗ, vận công bảy ngày bảy đêm.

Mặc dù Linh Sơn Phù Tông Linh Sơn Phù Tông không phải đại sơn môn phái nhưng cũng luôn tận sức hàng yêu trừ ma, cũng xem như chính đạo. Nếu gã gϊếŧ nữ nhân tâm cơ đầy bụng này nhất định sẽ làm bẩn danh tiếng đại phái Kiếm Tông.

Ngâm chung hàn trì, nói thì dễ mà nghe thì khó. Chỉ sợ những tên Phù Tông kia sẽ đến tuyên dương gã tham luyến nữ sắc, lại không chịu giữ thanh danh cho nữ tử.

Nếu không cưới, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải gã sẽ thành kẻ trộm lừa gạt nữ sắc hay sao?

Kế trước mắt chỉ có thể tạm thời kết đạo lữ với nàng, danh chính ngôn thuận thu nạp được Ma Châu rồi mới tính tiếp… Hơn nữa máu của nữ tử này chính là khắc tinh của ma công mà gã hấp thu, nếu tìm được phương pháp thích hợp không chừng gã có thể triệt để giải trừ hậu hoạn.

Nàng trở thành thê tử của gã, cũng miễn cho bị người có tâm chiêu dụ nàng đi đối phó gã.

Nữ tử hoa si, hao tâm tổn trí tính kế gã, Tần Lăng Tiêu đã gặp không biết bao nhiêu người. Chỉ là gã không ngờ lần này lại bị con gà con mổ mắt, mắc lừa.

Sau khi Tần Lăng Tiêu nổi nóng xong chỉ có thể tự trấn an: “Nữ tử này có mệnh cách đặt thù, huyết mạch cũng là khắc tinh với ma tính của Ngụy Kiếp, cưới nàng có lẽ cũng không tính quá thiệt thòi.”

Nghĩ như vậy, tâm tình của Tần Lăng Tiêu dần bình tĩnh, vẻ không vui cũng giảm bớt vài phần, gã chỉ chờ vẻ mặt của tông chủ gà rừng bàng môn này cảm động đến rơi nước mắt mà đồng ý chuyện hôn nhân mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận